Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 110




Tuy vừa nãy Lý Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng không nhìn thời gian, nhưng mà nghĩ đến chính mình đã ngủ thêm một giấc, hơn nữa trong túi ngủ đã một chút độ ấm cũng không có, áng chừng thời gian hai người này ra ngoài không ngắn.

Nhà vệ sinh của căn nhà cũ này ở đằng sau nhà, nhân viên công tác của đoàn phim còn cố ý tu sửa dọn dẹp lại, bên trong còn thả một thùng nước tràn đầy để tiện rửa ráy. Theo lý thuyết thì hai người họ đi WC chậm nữa cũng nên 5 phút đã trở lại.

Ngẫm lại tính cách đi WC cũng không dám đi một mình của Lý Hiểu Nhã, cũng không giống như là thích đi thám hiểm buổi tối, Vương Á Lâm cũng không phải người can đảm cỡ nào, hai người đi nửa ngày rồi còn chưa về thì chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó.

Lý Tiểu Tiểu xuống giường đất, tùy tay tròng quần áo vào liền đi ra.

Lúc này là 1 hay 2 giờ nửa đêm, ánh trăng sáng tỏ rải xuống từ trên không trung, bao phủ lấy toàn bộ cái thôn hoang vắng nhỏ. Lý Tiểu Tiểu cầm đèn pin chiếu vào sân, sau khi không thấy gì dị thường thì liền đi ra đằng sau nhà.

Cánh cửa gỗ đi thông về hậu viện nghiêng về một bên, lúc Lý Tiểu Tiểu đi qua khẽ đẩy nhẹ một một chút, cửa gỗ phát ra tiếng vang kẽo kẹt, trong buổi tối an tĩnh tới vô cùng có vẻ đặc biệt chói tai.

Lý Tiểu Tiểu đẩy cửa gỗ ra, lập tức tới hậu viện rồi trực tiếp đi tới WC, vừa tới đằng trước liền nhìn thấy trên mặt đất ngoài WC có rớt một cái đèn pin còn sáng. Lý Tiểu Tiểu xoay người nhặt lên chiếu vào trong WC, bên trong không một bóng người.

Lý Tiểu Tiểu cầm đèn pin chiếu hết chung quanh, bởi vì 2 tòa nhà này chính là ở sát đằng tây thôn nhất, đi về tây chính là một mảnh mộ hoang, đằng sau là triền núi đã mọc cỏ dại cao quá 1m, phía đông thì liếc mắt nhìn lại một cái là từng căn nhà xiêu vẹo.

Trong WC cái gì cũng không có, bên ngoài là đất đai khô đến sắp kết tảng, cũng chẳng có dấu chân cùng dấu vết gì, căn bản là không phán đoán ra được hai cô gái rốt cuộc là đi về đằng nào.

Thôn không lớn không nhỏ, nếu mà mỗi chỗ đều tìm khắp một lần thì cũng phải 1 tiếng, lại thêm núi ở đằng sau cùng mộ hoang phía tây, có khả năng là tìm tới hừng đông cũng không nhất định có thể tìm được hai cô gái.

Lý Tiểu Tiểu đứng tại chỗ suy tư một lát, quyết định đi vào trong WC nhìn một cái.

Trong WC cũng chỉ cỡ 3-4 mét vuông, chật hẹp đen tối, ngay cả chỗ giấu người cũng không có, ngay vào lúc Lý Tiểu Tiểu tính đi ra thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười có thể nghe thấy rõ ràng.

Tóc gáy Lý Tiểu Tiểu lập tức dựng cả lên, trong lòng cũng không khỏi thầm mắng một tiếng, đã nói là hai cô gái không thể vô duyên vô cớ mà mất tích mà, thì ra là gặp phải cái loại đồ bẩn này.

Có điều nói tới cũng lạ, cô đứng ở bên ngoài nửa ngày cũng hổng thấy quỷ, vừa vào WC thì quỷ đã tới rồi. Chả lẽ cái WC này là nối liền với cống thoát nước nhà quỷ sao? Truyền đạt tin tức cũng quá kịp lúc đó!

Tiếng cười lúc xa lúc gần, khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, nghe mà Lý Tiểu Tiểu có chút rộn lòng, cũng chả biết nữ quỷ này là đi lộ tuyến gì, phỏng chừng cô mà không đi ra nữa thì trong chốc lát nữ quỷ ở bên ngoài kia có thể cười ra con đường núi mười tám khúc rẽ mất.

Lười rề rà với ả ta, Lý Tiểu Tiểu mỗi tay một cái đèn pin hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi ra khỏi WC, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một con nữ quỷ cỡ sáu chục tuổi, trên đầu cài một đóa hoa đỏ thẫm, trên mặt bôi một lớp bột trắng thật dày, môi tô đỏ chót. Chỉ với cái trang dung này thì đừng nói là buổi tối thấy dọa người, dù có là ban ngày thấy cũng là rất sợ hãi.

Nữ quỷ già nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu đi ra, há miệng cười hề hề: “Cô là vợ là lão tam Lâm gia nhỉ, mau lên kiệu, chỉ chờ cô qua cửa thôi.”

Lý Tiểu Tiểu theo tay bà ta nhìn sang bên cạnh một cái, bốn tên đàn ông sắc mặt trắng bệch nâng một cái cỗ kiệu trên đỉnh phủ vải đỏ, thấy cô nhìn qua thì liền đặt cỗ kiệu xuống đất, xốc mành kiệu lên, một bộ dạng chờ cô lên kiệu.

Lý Tiểu Tiểu thấy thế thì có chút chần chờ, này đây vừa đối mặt chính là 4 con quỷ, chờ tới khi cô bị nâng tới ổ quỷ thì chẳng biết có bao nhiêu con, cô hình như là trừ sức lớn một chút với không sợ quỷ ra thì chả có năng lực đặc thù gì để có thể đối phó quỷ, giờ phút này hẳn là gọi Phạm Vô Cữu đi cùng thì tốt hơn. Cô theo bản năng thò tay vào trong túi, lúc này mới phát hiện lúc đi ra quá sốt ruột, căn bản là không mang di động.

Ngay vào trong nháy mắt Lý Tiểu Tiểu do dự này, nữ quỷ già đã có chút không kiên nhẫn, duỗi tay túm lấy cánh tay Lý Tiểu Tiểu: “Sao tân nương còn không lên kiệu, hai tân nương khác còn chờ cùng nhau bái đường đó.”

Hai tân nương khác, phỏng chừng chính là Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm bị mất tích. Ngón tay Lý Tiểu Tiểu gõ nhẹ hai cái trên đùi, bây giờ cô đánh 5 đứa này nằm bò xuống rồi chạy về thì thiệt không có vấn đề gì đó, nhưng lỡ mà cô tìm Phạm Vô Cữu rồi lại không tìm thấy ổ quỷ ở đâu, liền chậm trễ đi cứu hai cô gái. Nghe ý trong lời nữ quỷ già này, là chuẩn bị để hai cô gái xuất giá, chỉ sợ là bái thiên địa xong hai cô gái liền thành tân nương quỷ mất, đến lúc đó cho dù có tìm được rồi chỉ sợ là cũng vô lực hồi thiên.

Lý Tiểu Tiểu hất tay đánh tay nữ quỷ già xuống, xoay người đi vào trong kiệu ngồi xuống.

Nữ quỷ già đi tới lộ ra thần sắc nghi hoặc, trong miệng bất an mà lẩm bẩm: “Tân nương lần này thoạt nhìn không có nghe lời lắm, đều không giống với trước kia.”

Lý Tiểu Tiểu vờ như chẳng nghe thấy, ngồi trên tấm ván gỗ cứng rắn, nhắm mắt lại.

Nữ quỷ già tỉ mỉ mà nhìn chằm chặp Lý Tiểu Tiểu nửa ngày, cũng chẳng nhìn ra cái gì không đúng, kiệu phu chờ nâng kiệu không vừa ý, nói năng thô lỗ mà quát: “Có đi hay không hả? Lại rề rà nữa thì trời liền sáng.”

Nữ quỷ già uể oải mà thả mành kiệu xuống, dùng cái giọng hơi chát chúa mà hô: “Khởi kiệu!”

Cỗ kiệu làm bằng gỗ được lảo đảo nâng lên, Lý Tiểu Tiểu mở mắt, lén lút mà vén mành kiệu ra một chút, cố gắng phân rõ hướng phía dưới, phát hiện cỗ kiệu này thế mà là đi về đầu thôn đông.

Cả thôn không tính là lớn, cỗ kiệu lắc lư 10 phút liền được nâng vào một cái viện. Lý Tiểu Tiểu thông qua khe hở mành kiệu để nhìn lén ra ngoài, chỉ thấy trong sân chật ních quỷ, trên người bọn nó đều mặc quần áo khi hạ táng, trên mặt tô lấy trang dung quái dị, dưới ánh trăng trông thế nào cũng cảm thấy khiếp đến hoảng.

Cỗ kiệu đi vào trong tiền viện không có ngừng, trực tiếp nâng tới đằng sau mới thả xuống, nữ quỷ già tô lấy trang dung dày cui đưa tay vén mành lên, lại một lần nữa lộ ra nụ cười đáng sợ: “Tân nương tử xuống kiệu.”

Lý Tiểu Tiểu đi xuống khỏi cỗ kiệu nhìn chung quanh viện, có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày, hôm nay đoàn phim còn từng lấy cảnh quay trong cái viện này, lúc ấy chỉ cảm thấy chỗ này âm trầm chút, không nghĩ tới buổi tối chỗ này còn là ổ quỷ đâu.

Nữ quỷ già âm trầm phất tay lên, dùng cái giọng vô cùng bén nhọn mà hô: “Đưa tân nương đi rửa mặt chải đầu trang điểm.”

Có hai bà già chả biết chui ra từ chỗ nào, đưa tay đẩy Lý Tiểu Tiểu vào một căn phòng.

Trong phòng đốt hai ngọn nến, hai cô gái mặc quần áo vải đỏ tết tóc đuôi sam ánh mắt dại ra mà ngồi trên giường đất, nhìn kỹ khuôn mặt thì đúng là Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm mất tích.

Lý Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc tìm được hai cô nàng này, cũng không uổng cho cô đã ngồi kiệu cứng 10 phút, mông đều bị cộm cho đau.

Vừa định đi qua xem tình huống của hai cô gái, một bà già chả biết lấy đâu ra một bộ quần áo cũng là vải đỏ, trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm: “Tân nương tử thay quần áo.”

Lý Tiểu Tiểu hồi tưởng một chút, tình tiết này nhìn quen mắt á, lần phát sinh việc này trước đó vẫn là bị một con quỷ sắm vai áo rồng có một giấc mộng làm hoàng đế bắt cóc ở thành phố điện ảnh. Nhưng lần đó tốt xấu là còn phong cô làm quý phi, phối cho cô cũng là trang phục đóng quý phi, bây giờ chỉ quần áo là vải đỏ thôi đã muốn cưới cô, cái này cũng quá coi thường cô đi.

Hai bà già mắt mờ cũng không thấy rõ biểu cảm của Lý Tiểu Tiểu, cho rằng cô cũng đã bị khống chế tâm thần, trực tiếp đi tới muốn tròng bộ quần áo đỏ kia lên người cô.

Lý Tiểu Tiểu nhanh nhẹn mà trốn ra đằng sau, tay trực tiếp duỗi tới trên ngăn tủ cầm cái giá nến làm bằng đồng lại, tay trái thì nhổ ngọn nến trên đó xuống, tay phải thì cầm cái giá nến hung hăng mà ném tới trên đầu hai bà già.

Hai bà già không phòng bị nên bị ném đúng chỗ luôn, số lần Lý Tiểu Tiểu đụng phải quỷ cũng không ít, đối phó với quỷ cũng rất có kinh nghiệm, độ mạnh yếu được khống chế vừa đúng, một phát làm đổ một con, hai phát vừa vặn hai con đều ngã xuống.

Lý Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, đặt giá nến sang bên cạnh, giơ tay vỗ vỗ mặt Lý Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, tỉnh dậy đi.”

Ánh mắt Lý Hiểu Nhã vẫn cứ dại ra mà nhìn phía trước như cũ, không có chút phản ứng nào đối với vụ Lý Tiểu Tiểu gõ mặt mình.

Cái này thì Lý Tiểu Tiểu bị làm khó rồi, chính cô chạy đi thì dễ, mấu chốt là cô đến đây chính là để tìm hai cô gái này, nếu mà mấy cô ấy vẫn không tỉnh lại thì mình tương đương với uổng phí đã dày vò một buổi tối.

Nghĩ một chút, Lý Tiểu Tiểu nhớ tới ngọc bội Huyền Phinh tặng đeo trên cổ mình. Tuy Huyền Phinh cũng chưa nói ngọc bội có ích lợi gì, nhưng đây dù sao cũng là chiến thần thượng cổ tự tay khắc, hẳn là có chút tác dụng thần kỳ.

Lý Tiểu Tiểu lấy ngọc bội trên cổ ra, đặt lên giữa trán Lý Hiểu Nhã, rất nhanh, ánh mắt Lý Hiểu Nhã từ dại ra trở nên có chút linh hoạt, ánh mắt cũng có cảm giác tiêu cự.

“Hiểu Nhã, cô tỉnh rồi?” Lý Tiểu Tiểu dùng một tay khác quơ quơ trước mặt Lý Hiểu Nhã, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Lý Hiểu Nhã dừng ánh mắt trên mặt Lý Tiểu Tiểu, tựa hồ là còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lộ ra thần sắc mờ mịt.

Lý Tiểu Tiểu sợ cô ấy thét chói tai, nên cố ý chặn hai con quỷ trên đất, hạ giọng dặn dò: “Cô hòa hoãn tinh thần chút, ngàn vạn đừng thét lên, chúng ta lập tức chạy trốn.”

Chữ “Trốn” này nháy mắt kéo trí nhớ Lý Hiểu Nhã về, sắc mặt cô ấy lập tức trở nên vô cùng khó coi, môi run rẩy hộc ra một chữ: “Quỷ!”

“Tôi biết, cô đừng lo, tôi tới cứu các cô!” Lý Tiểu Tiểu trấn an hai câu đơn giản, rồi lại dán ngọc bội lên mặt Vương Á Lâm, một lát sau Vương Á Lâm cũng thanh tỉnh lại.

Hai cô gái vừa mới hồi hồn lại nhìn thấy quỷ nằm trên đất thì xém chút lại bị dọa ngất xỉu, Lý Tiểu Tiểu luống cuống tay chân đeo kỹ ngọc bội, lại nắm chặt đế nến trong tay, quay đầu an ủi nói: “Đừng sợ, các cô đã tỉnh thì chúng ta tìm cơ hội trốn đi.”

Lý Hiểu Nhã tuy sợ tới phát run, nhưng mà vẫn cứ kiên cường gật gật đầu: “Bọn tôi nghe cô.”

“Đừng sợ, vụ đuổi tà ma này tôi có kinh nghiệm, các cô coi có thứ gì thuận tay lại rắn chắc không, tới lúc đó nhằm vào đầu chúng nó mà đập là được, đừng sợ!” Lý Tiểu Tiểu khảng khái truyền thụ kinh nghiệm của mình cho các cô ấy: “Cô nghĩ xem lúc mọi người còn sống đều là người, bọn chúng còn chưa sống bằng chúng ta đã chết trước, chúng ta chiếm nhiều ưu thế mà đúng không?”

Lý Hiểu Nhã lại lần nữa rơi vào dại ra, cái logic này không thành vấn đề chứ?

Vương Á Lâm yếu ớt nhắc nhở nói: “Tiểu Tiểu, bọn chúng là quỷ chúng ta là người, ta chiếm ưu thế chỗ nào hả?”

Lý Tiểu Tiểu nghiêm túc mà mổ xẻ với cô ấy: “Chúng ta là người, thắng thì chúng ta vẫn là người, nếu mà bị bọn chúng giết chết thành quỷ rồi còn có thể tiếp tục đánh với chúng nó, mọi người đều là quỷ thì càng không có gì đáng sợ, đúng hay không?”

Nhìn Lý Hiểu Nhã rớt nước mắt, Lý Tiểu Tiểu xấu hổ mà gãi gãi đầu: “Tôi an ủi không quá đúng nhể?”

Vương Á Lâm cũng muốn khóc: “Tiểu Tiểu van cầu cô ngàn vạn đừng có an ủi bọn tôi nữa, an ủi của cô còn dọa người hơn cả quỷ đó!”