Lệ Tiên Sơn ngày xưa không có ai bởi vì đoàn phim với Tôn Thắng, Dương Thanh Nguyên đã tới mà bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt. Người của đoàn phim vội trước vội sau làm công tác chuẩn bị cuối cùng vì quay chụp, Tôn Thắng mặc áo tăng mộc mạc giảng kinh một đợt lại một đợt cho mấy hòa thượng theo tới, cũng chẳng biết sao mà cậu ta hiểu nhiều Phật pháp như vậy, những vấn đề mà người khác nghe không hiểu kia, tới chỗ cậu ta đây lại như chẳng có gì khó khăn vậy, há mồm liền tới, trả lời còn huyền diệu khó giải thích, có vài hòa thượng nghe không hiểu ra sao ở kế bên nhíu mày lại gắt gao mà suy tư, có người thì giống như nháy mắt được đả thông hai mạch nhâm đốc vậy, ngộ đạo, nhập định ngay tại chỗ luôn, xem mà đạo diễn Trương Khải trợn mắt há hốc mồm.
Đây sẽ không phải là bị Tôn Thắng lừa dối cho què đi!
Mang theo lo lắng đầy bụng, Trương Khải có chút bất an mà gọi cuộc điện thoại cho Tiến Bảo, mười phần uyển chuyển mà hỏi: “Nghệ sĩ nhà các cô có tài hoa đặc thù gì không thế?”
Tiến Bảo vừa tính chi ra của vụ tu sửa đạo quan, vừa thuận miệng nói: “Nghệ sĩ công ty bọn tôi đều rất tài hoa hơn người, ông là chỉ phương diện nào?”
Trương Khải do dự một chút: “Chính là tài nghệ về phương diện tín ngưỡng.”
“Ồ, cái này à, nghệ sĩ công ty bọn tôi có tin Đạo giáo có tin Phật giáo, có điều chỉnh thể mà nói thì ở chung vẫn là rất hài hòa.” Tiến Bảo nói tới đây bỗng dừng một chút, giọng nói lập tức mang theo vài phần hưng phấn: “Đạo diễn là muốn làm pháp sự gì sao? Tìm công ty bọn tôi nè, phương diện này công ty bọn tôi chuyên nghiệp, có điều giá hơi cao chút!”
Trương Khải: “…………”
Công ty giải trí làm pháp sự chuyên nghiệp? Cô rốt cuộc là làm người đại diện giải trí hay là người đại diện làm pháp sự hả?
Trương Khải như là có chút hiểu được vì sao họa phong của Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng lại không giống với các diễn viên khác rồi, té ra công ty lại không quá đáng tin như vậy.
“Tôi không làm pháp sự!” Trương Khải cũng bất đắc dĩ: “Chính là Tôn Thắng của công ty các cô đó, ở trong chùa giảng Phật pháp cho người ta, một đống hòa thượng tới đây nghe, giảng cho người ta ngũ mê lục đạo, cũng chả biết có thể gặp chuyện không may hay không.”
“Yên tâm đi, không sao đâu!” Tiến Bảo tùy tiện nói: “Phương diện giảng Phật pháp này Tôn Thắng chuyên nghiệp nha, dựa theo cách nói của Phật giáo bọn họ, mấy hòa thượng đó là cơ duyên tu luyện được mấy đời mới có thể chính tai được nghe Tôn Thắng giảng kinh.”
Cảm giác người đại diện này cũng chẳng thế nào đáng tin……
Nếu các hòa thượng nguyện nghe, mà công ty giải trí Tiên Phàm cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vậy thì ông liền không quản vụ này. Có điều còn có một người khác……
“Dương Thanh Nguyên các cô đó, tôi nghe Tôn Thắng nói là cậu ta dẫn theo các đạo sĩ của đạo quan xuống núi làm pháp sự rồi!”
“Cái gì?” Tiến Bảo rống lên một tiếng: “Dương Thanh Nguyên dẫn theo đạo sĩ đi làm pháp sự cho người ta rồi?”
Trương Khải nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu là có chút phản ứng bình thường, bằng không ông cũng phải hoài nghi nhân sinh: “Đúng vậy, tôi còn chưa gặp được Dương Thanh Nguyên, không biết là tình huống gì.”
Giọng Tiến Bảo lập tức nóng nảy: “Vậy thì thu phí thế nào hả? Dương Thanh Nguyên tự mình làm pháp sự, thu phí phải cao nha, bằng không thì lỗ!”
Trương Khải: “………….”
Mi câm miệng, để cho ta bình tĩnh cái!
“Biên kịch, biên kịch đâu!” Trương Khải đã sắp bóp di động tới biến hình rống giận: “Tìm biên kịch tới cho tôi!”
Biên kịch với mái đầu tóc tai rối tung ôm notebook chạy tới, trong tay còn không quên cầm lấy một xấp kịch bản thật dày: “Đạo diễn, chuyện gì? Là muốn sửa cốt truyện đoạn nào sao?”
Trương Khải tức muốn hộc máu mà hỏi: “Nhiều câu chuyện công phu có thể viết như thế, vì sao ông thế nào cũng phải viết một hòa thượng với một đạo sĩ hả?”
Vẻ mặt biên kịch vô tội: “Đây không phải rất có đặc điểm của Hoa quốc ta sao, hơn nữa câu chuyện cũng không phải rất hài sao!”
“Đúng là rất hài!” Vẻ mặt Trương Khải sống không còn gì luyến tiếc: “Tôi sợ phim của tôi còn chưa có quay xong, diễn viên đã xuất gia!”
****
Trương Khải rất sầu não, nhưng giới Phật giáo lại chấn động, video Tôn Thắng giảng kinh truyền bá rộng ra ở trong các chùa lớn, một vài kẻ ngu dốt nghe vào đần độn vô vị, chẳng biết Tôn Thắng giảng cái gì. Nhưng một vài lão tăng Phật pháp cao thâm với tiểu hòa thượng có tuệ căn thì lại như là hạn lâu gặp mưa rào vậy, save hết tất cả video xuống, phụng như chí bảo.
Chùa Lệ Tiên không bắt mắt nhất ở giới Phật giáo dĩ vãng hot lên, các cao tăng của các chùa miếu lớn cách gần đều tới đây, cách xa thì đang nắm chặt đặt vé máy bay, muốn đuổi kịp kỳ hạn trước hai ngày cuối cùng mà Tôn Thắng đại sư đã cho để chạy tới nghe Phật âm.
Trong chùa nhiều người nên người của đoàn phim không đứng được, đạo quan thì lại rất trống trải đó, trừ bỏ chỉ còn mấy tiểu đạo sĩ ở nhà quét sân, Thanh Vân đạo trưởng đã dẫn mấy đứa đồ đệ với Dương Thanh Nguyên cùng nhau làm pháp sự rồi.
Trương Khải không quá hiểu được Dương Thanh Nguyên có thể làm cái pháp sự gì, ở trong đạo quan gọi một tiểu đạo sĩ dẫn đường, Trương Khải dẫn theo biên kịch Lý Phi xuống núi.
Chân núi Lệ Tiên Sơn có cái trấn nhỏ, cảnh sắc thì thật không tệ đó, nhưng đáng tiếc là không có tiến hành khai phá du lịch, trên trấn cũng không có xí nghiệp gì, thoạt nhìn mười phần tiêu điều. Người trẻ tuổi có người thì ra ngoài đi học có người thì đi ra làm thêm, trên trấn cũng chẳng có mấy ai, không có náo nhiệt bằng mấy thôn chung quanh, ít nhất là có một vài người lớn tuổi ở nhà trồng trọt, có hơi thở điền viên mười phần.
Tiểu đạo sĩ là người của thôn phụ cận, hồi nhỏ đã thích lên đạo quan ở đỉnh núi để chơi rồi, thường xuyên qua lại mưa dầm thấm đất nên cũng cảm thấy hứng thú với đạo pháp, tốt nghiệp cấp 2 không thi lên cấp 3 được, mà ra ngoài làm việc thì tuổi còn nhỏ, dứt khoát lên núi làm tiểu đạo sĩ luôn. Người trong nhà do dự mãi rồi cũng tùy cậu, dù sao thì Lệ Tiên Quan là một đạo quan chính phái, không ảnh hưởng về sau kết hôn, nguyện ý đi thì đi thôi, kiểu gì cũng mạnh hơn nhàn rỗi ở nhà.
Tiểu đạo sĩ quen thuộc với vụ xuống núi rồi, trực tiếp dẫn Trương Khải tới một hộ trong thôn. Trương Khải vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Thanh Nguyên, chỉ thấy anh đầu đội ngọa long quan, trên người mặc đạo bào hồ thủy hợp, dung mạo xuất chúng, khí vũ hiên ngang, có tư thái xuất trần.
Không nói cái khác, riêng cái khí chất diện mạo này thì trông còn đáng tin hơn Thanh Vân đạo trưởng đó. Cơ mà nói trở lại, đạo bào với mũ đội thật sự rất đẹp, nói là thần tiên mặc cũng có người tin, đây là bảo bối trấn quan của Lệ Tiên Quan đi.
Trương Khải dùng khuỷu tay huých nhẹ tiểu đạo sĩ, hạ giọng hỏi: “Đây là bảo bối của Lệ Tiên Quan bọn con nhỉ?”
Tiểu đạo sĩ vừa nghe liền cười: “Trương đạo, chú cũng quá để mắt Lệ Tiên Quan bọn con, từ lúc có cái đạo quan này của bọn con đây đã chưa từng giàu có qua, bán hết toàn bộ đạo quan bọn con cũng không bì được bộ đạo bào trên người Thanh Nguyên.”
Trương Khải có chút kinh ngạc: “Vậy bộ đạo bào kia của cậu ta ở đâu ra?”
“Ảnh nói phải diễn đạo sĩ, cho nên tự mình mang theo một thùng đạo bào! Thùng siêu cấp lớn!” Trên mặt tiểu đạo sĩ lộ ra thần sắc hâm mộ: “Bên trong đều là đạo bào siêu cấp hoa lệ xinh đẹp! Chỉ với một thân ăn mặc hiện tại của ảnh, bọn con đều cảm thấy ảnh sắp vượt qua Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân thật đó.”
Trương Khải lắc lắc đầu, nhẹ giọng cười nói: “Có khả năng là cậu ấy không nghĩ tới bình thường mấy con mặc đạo bào đơn giản như vậy đi? Nhà tạo hình của bọn chú đã chuẩn bị xong đạo bào cho cậu ấy rồi, giống như đúc với mấy đứa.”
Tiểu đạo sĩ tiếc nuối thở dài, cậu còn muốn nhân cơ hội mà ngắm đạo bào của Dương Thanh Nguyên nhiều hơn đó, lúc này không có cơ hội rồi.
Hai người tìm một cái góc không ảnh hưởng người khác mà ngồi xổm xuống, Trương Khải thấy khai đàn làm pháp sự là một đạo sĩ hơn 40 tuổi, nhẹ giọng hỏi: “Người kia là ai thế?”
Tiểu đạo sĩ: “Là đại sư huynh Trường Hà của con.”
Trương Khải ngồi nhìn một hồi, lại bắt đầu nói thầm: “Bộ phim chú quay này có hòa thượng có đạo sĩ, chú cũng có nghiên cứu một ít chuyện khai đàn làm pháp sự, sư huynh con có hình có dạng trông không sai nha, Dương Thanh Nguyên đi theo làm chi.”
Tiểu đạo sĩ đưa tay che miệng hạ giọng nói: “Thiệt ra tư chất của sư phụ con bình thường, lúc ông ấy tuổi trẻ trong quan chỉ còn có mình ông ấy, những người khác đều chạy rồi, cho nên sư tổ con mới truyền đạo quan cho ông ấy, nhưng mà dù là bước cương đạp đấu hay là vẽ bùa thì sư phụ con đều không am hiểu. Về sau tuy sư phụ con thu một vài đồ đệ, chính mình thì nhiều năm như vậy cũng cẩn trọng nghiên cứu, nhưng thứ học được chung quy là có hạn, bởi vậy nên bọn con đều học không tốt lắm. Sau khi Thanh Nguyên tiên sinh tới đây thì không nhìn nổi, từ sư phụ con tới con đều mắng tuốt, sau đó xách tụi con vào trong sân dạy cho từng bước một, hơn nữa bùa mà ảnh vẽ cũng linh nghiệm, bọn con đều mười phần tin phục ảnh, chỉ là vụ vẽ bùa này chú ý là thiên phú, bọn con đều còn chưa học được, bùa mà sư huynh dùng để làm pháp sự đều là Thanh Nguyên tiên sinh vẽ.”
Nhìn nhìn Trường Hà làm pháp sự, tiểu đạo sĩ tiếp tục nói: “Sư huynh Trường Hà làm pháp sự cũng không thuần thục, Thanh Nguyên tiên sinh là tới áp trận cho huynh ấy, bằng không huynh ấy tự tin không đủ, dễ đi tìm chết.”
Trương Khải mười phần câm nín, đây là vừa khéo sao? Ông muốn quay một bộ phim võ thuật về một hòa thượng với một đạo sĩ, vừa khéo chọn hai anh diễn viên một anh có Phật duyên một anh biết Đạo pháp, cố tình đi tìm cũng không nhất định có thể tìm được thích hợp như vậy.
Mấu chốt là hai người này còn rất lợi hại, thế này mới mấy ngày nha, đã được đạo quan với chùa miếu cung làm tiên sinh rồi. Vốn muốn để bọn họ học cảm giác làm đạo sĩ với làm hòa thượng, như thế thì lúc quay phim mới dễ nhập diễn, giờ khen ngược, hai người bọn họ dạy học cho đạo sĩ với hòa thượng chính quy người ta luôn!
Đang nói thầm đây, Trường Hà đạo trưởng đã dùng kiếm gỗ gẩy lá bùa lên vẽ trên không mấy đường, bùa không lửa tự cháy, lúc này trong căn phòng phía sau Trương Khải truyền tới một tiếng kêu thê thảm, tiếp đó một đoàn sương đen chui ra từ bên trong, vừa khéo bay qua trên đầu Trương Khải với tiểu đạo sĩ.
Sắc mặt Trương Khải đều bị dọa cho trắng cả, ôm đầu run rẩy: “Cái…… cái thứ đồ chơi gì vậy……”
“Hổng…… hổng biết á……” Tiểu đạo sĩ cũng là lần đầu thấy trường hợp như vậy, thoạt nhìn chả tốt hơn Trương Khải chỗ nào: “Cảm giác có chút yêu khí với còn mang theo chút khí thế hung ác.”
Lúc nói chuyện, sương đen đã bay thẳng về phía Trường Hà làm pháp sự, Trường Hà ngay cả làm pháp sự cũng là vừa học với Dương Thanh Nguyên xong, còn khập khiễng không quá rành rẽ, chủ yếu là xua đuổi thuật pháp âm tà, nhưng không nghĩ tới tà vật trong nhà người này rất xốc nổi, chẳng những không đi, mà ban ngày ban mặt còn trực tiếp lao tới.
Mặt Trường Hà đạo trưởng đều bị dọa cho trắng cả, kiếm gỗ cầm trong tay một đợt vượt mọi chông gai, nhưng giây tiếp theo kiếm gỗ trong tay ông như giấy cũ lâu năm ấy, rớt xuống từng mảng từng mảng, rơi xuống đất biến thành tro đen.
Mà Trường Hà cầm kiếm gỗ thì lúc này lại chậm rãi mà ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Thôn dân mời đạo trưởng tới thấy thế thì sợ hãi, cả đám đều trốn ra đằng sau Thanh Vân đạo trưởng, đạo trưởng của Lệ Tiên Quan, run run rẩy rẩy đưa tay đẩy ông: “Đạo… đạo trưởng… Mau, náo yêu tinh!”
Thanh Vân đạo trưởng tuy trông trấn tĩnh, nhưng thiệt ra lúc này trong lòng ông cũng hoảng loạn vô thố, ngây người trên núi nhiều năm như vậy, thật khó mới học xong vài thứ rồi lúc này mới dám xuống núi nhận làm pháp sự, không nghĩ tới nhanh như vậy đã liền đụng phải cọng rơm cứng rồi.
Còn hên, có Thanh Nguyên tiên sinh ở đây.
Thanh Vân đạo trưởng xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Thanh Nguyên, Dương Thanh Nguyên bất mãn mà nhìn ông một cái, hừ nhẹ một tiếng: “Chờ sau khi về, người cả quan mỗi sáng 4 giờ dậy tập võ.”
Thanh Vân đạo trưởng gật đầu liên tục, đạo pháp anh cao, anh lại còn sửa đạo quan sửa tượng thần cho, Lệ Tiên Quan của tôi anh định đoạt!
Dương Thanh Nguyên đứng dậy, trên mặt tà vật bám vào trên người Trường Hà lập tức lộ ra thần sắc thèm rỏ dãi, cái túi da đẹp mắt này vạn dặm mới tìm được một thì khỏi nói rồi, mấu chốt là linh khí toàn thân này lại là bảo vật có thể gặp không thể cầu a!
Yêu tà lập tức khống chế thân thể Trường Hà nhào qua, Trương Khải ngồi trong góc vừa khẩn trương lại lo lắng, ông biết công phu Dương Thanh Nguyên rất cao, nói vậy thì dưới tình huống như này có thể đối phó được một đoạn thời gian. Lo là thứ Dương Thanh Nguyên đối mặt không phải người, một cục đen thùi còn có thể chui vào thân thể người ta, cũng không biết có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn không.
Nghĩ vậy, Trương Khải lập tức móc di động ra gọi cho Tôn Thắng, tại loại thời điểm này thì Tôn Thắng là ở gần nhất, cũng là người công phu tốt nhất, có cậu ấy hỗ trợ thì tình huống có thể sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trương Khải nói năng lộn xộn mà kể về tình huống hiện tại, Tôn Thắng không để bụng mà cười nhạo một tiếng: “Một cái tiểu yêu hồn thôi, nước miếng mà Dương Thanh Nguyên nói ra cũng có thể chết đuối nó, ông cũng đừng lo lắng.”
Trò chuyện bị cắt đứt, mà Trường Hà bị nhập vào đã tới trước mặt Dương Thanh Nguyên và cũng vươn tay không ra, tất cả mọi người không kìm lòng được mà ngừng hô hấp, hoảng sợ rồi lại lo lắng mà nhìn một màn này, nhưng đều không biết nên làm chút gì.
Dương Thanh Nguyên vẫn cứ đĩnh đạc mà ngồi trên ghế dựa như cũ, vào lúc bàn tay Trường Hà tới trước mặt, anh vươn tay lên túm một phát trên hư không, một thứ gì đó đen thùi sinh sôi là bị anh rút ra, thân thể Trường Hà nháy mắt liền mềm xuống.
Đạo sĩ ở bên cạnh ba chân bốn cẳng kéo Trường Hà sang một bên, Trường Hà cũng hoãn thần lại, hộc ra một hơi trọc khí, người cũng thanh tỉnh.
Trường Hà không có trở ngại gì rồi, ánh mắt mọi người đều tập trung lên cái bóng đen trong tay Dương Thanh Nguyên kia, chỉ thấy là một cục đen thùi, lại có chút như là động vật, nhưng lại không thấy rõ là giống loài gì.
Dương Thanh Nguyên ghét bỏ mà bĩu môi: “Một vật nhỏ không được việc, mấy thập niên mới có chút bản lĩnh như vậy, không tiềm tu cho tốt còn ra hại người, ngay cả tiếng người cũng chưa học được mà đã cõng lấy hai mạng người, đã như vậy thì ta đưa ngươi đi độ lôi kiếp trước đi.”
Sương đen nghe vậy thì ra sức giãy dụa xì xèo gọi bậy, Dương Thanh Nguyên búng ngón tay, trực tiếp bắn bóng đen tới giữa không trung. Đúng lúc này, bầu trời vốn dĩ sáng sủa không mây bỗng nhiên đen kịt xuống, một tia chớp thô rộng thẳng tắp bổ xuống, nhằm về phía bóng đen mà đi.
Một cái, hai cái, lúc đạo lôi thứ ba còn chưa xuống thì bóng đen đã không chống đỡ nổi mà tiêu tan trong không trung, lôi vân cũng theo đó mà tan, bầu trời lại khôi phục sáng sủa và tươi đẹp.
Mọi người đồng loạt mà dừng tầm mắt ở trên người Dương Thanh Nguyên, trong ánh mắt tràn ngập kính nể cùng sùng bái.
Năng lực này đều sắp vượt qua thần tiên chứ nhể, hơn nữa tướng mạo này, khí phái toàn thân này thật sự không phải thần tiên hạ phàm sao?
“Việc này đã giải quyết.” Dương Thanh Nguyên búng tà khí dính trên ngón tay, gật đầu về phía chủ nhà bảo: “Các người ai kết sổ chút đi, tôi cần tiền mặt đó!”
Mọi người: “…………”
Ờm, bọn họ nghĩ nhiều rồi, thần tiên mới không có bình dân như vậy đâu!
Quả thật quá tục!!!