Công Tử Vô Song

Chương 38




Hoài Vương gọi y một tiếng, chỉ thấy người y hơi chấn động, nhưng lập tức bình tĩnh lại, giả vờ cái gì cũng không biết: “Xin lỗi, ngươi nhận nhầm người.” Tay đặt lên chốt cửa, đang định đẩy cửa vào nhà.

Thấy thế, Hoài Vương ném góc vải cầm trong tay xuống đất, bước nhanh lên trước túm lấy cánh tay y, mạnh mẽ xoay người y lại đối mặt với mình: “Nhận lầm người! Dù cho ngươi có hóa thành tro, bản vương cũng nhận ra được! Bản vương muốn biết, ngươi vì sao phải… Vì sao…” nửa câu sau kẹt trong cổ họng.

Sắc mặt Mạch Ngọc khó coi quay qua chỗ khác, tóc dài rũ xuống từ trán không che được nửa gương mặt lồi lõm gồ ghề của y, một gương mặt đang êm đẹp vậy mà bị hủy rồi.

“Đây là…”

Hoài Vương quả thực không thể tin được những gì mình thấy, ngón tay run rẩy chạm vào, xoay nửa bên mặt của y qua. Một vết thương lớn thế kia, từ thái dương bên trái kéo dài đến cổ, tạo thành sự tương phản rõ ràng với nửa bên mặt hoàn hảo không tì vết của y. Thương tiếc dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da thô ráp gồ ghề kia, cảm giác được y khó chịu run rẩy.

Hắn còn có thể tưởng tượng ra lúc đó y bị nước lũ cuốn đi, núi lở mây tan, sóng cuộn bờ nứt, phải chịu tổn thương đến thế nào? Sau đó khó khăn sống sót lại phải đối diện với hiện thực khuôn mặt bị tàn phá.

“Vậy nên ngươi mới trốn đi? Vậy nên mới không muốn thấy ta?” Hoài Vương kéo Mạch Ngọc vẫn một mực rũ mi trầm mặc không nói ôm vào lòng: “… Sao lại ngốc như thế?”

“Vương gia hiểu lầm rồi.” Thanh âm Mạch Ngọc bình tĩnh đồng thời giãy ra khỏi ngực hắn, xoay người đi vào trong nhà.

Đồ đạc trong phòng đều làm từ trúc, thoảng hương trúc nhàn nhạt, trầm tĩnh u nhã thấm vào tâm.

“Ta cũng không phải vì vết thương trên mặt nên mới trốn đi, càng không phải vì vậy mà không muốn gặp ngươi…” Mạch Ngọc xoay người lại, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Hoài Vương: “Ta chỉ là không muốn quay về vương phủ, không muốn… ở bên Vương gia nữa.”

“Tại sao?” Hoài Vương không hiểu: “Hoài Vương phủ không tốt sao? Bản vương đối với ngươi không tốt sao?”

Mạch Ngọc lắc đầu: “Cho dù khuôn mặt không bị hủy, một ngày nào đó ta cũng sẽ già đi, cũng nhất định sẽ có người cầm nghệ hơn ta, tài sắc trác tuyệt này như nước chảy đi mất, Vô Song cũng không còn là thiên hạ vô song, vậy cũng chẳng còn tác dụng để ở lại vương phủ… Ngày đó rồi sẽ phải tới, chẳng bằng Vương gia cứ coi như Mạch Ngọc đã chết, lưu lại ấn tượng đẹp một chút…”

“Ngươi… vậy mà lại nghĩ như thế?” Ấn đường Hoài Vương hiện lên sự bối rối, biểu tình phức tạp trên mặt khó mà diễn tả được: “Ngươi vậy mà lại nghĩ như thế?” Lặp lại những lời này hai lần, Hoài Vương chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Tình nghĩa của mình đối với y, thế mà lại bị y coi thành hời hợt như thế.

Quả thực không thể phủ nhận, ban đầu vì y là Vô Song công tử cho nên mình mới có hứng thú với y. Nhưng điều thực sự hấp dẫn hắn lại là ngạo khí của y, cay nghiệt của y, thiện lương của y, hay sự vô lễ của y, được sủng mà kiêu của y, tất thảy mọi thứ của y, giống như hồ sâu không thấy đáy, muôn hình muôn vẻ, rực rỡ vô cùng, mê hoặc hắn nhảy vào, lại càng khiến cho người ta không thấy đủ mà muốn thăm dò sâu hơn.

“Sao ngươi lại phải nói như thế? Lẽ nào đến tận bây giờ ngươi… vẫn không tin bản vương đối với ngươi là chân tình thật ý?”

“Vương gia chỉ là khá có ham mê đối với vật không chiếm được vào tay mà thôi, nếu như ngay từ đầu Mạch Ngọc đã ngoan ngoãn thuận theo Vương gia, Vương gia còn tâm tâm niệm niệm như thế ư?”

Hoài Vương giật mình, lời này của y quả thực không sai, đồ vật đạt được quá dễ dàng tất nhiên là không còn hứng thú, cho nên đồ trong phòng ốc xung quanh Nhàn Nhã Cư mới có thể càng chất càng nhiều, chỉ là…

“Vì sao ngươi… phải đem bản thân đánh đồng với những đồ vật kia?” Hoài Vương bước lên trước, không để ý đến sự phản kháng của y mà cố chấp nắm tay y, nhét người vào trong ngực mình: “Là chính ngươi nói, muốn trong lòng bản vương ngoại trừ giang sơn chỉ còn có ngươi… Ngươi sờ thử xem, ngươi cẩn thận sờ thử xem!”

Nhiệt độ cơ thể của đối phương cách vải vóc truyền tới trên đầu ngón tay y, cùng với đó còn có nhịp tim ổn trọng mạnh mẽ nhưng hơi gấp. Mạch Ngọc rụt tay về lại bị Hoài Vương mạnh mẽ nắm lấy áp sát vào nơi đó.

“Có cảm giác được hay không? Sau khi nhìn thấy ngươi, nó dữ dội đến mức sắp nhảy ra ngoài… Nhiều lời hơn nữa cũng không bằng chân tâm của chính mình, nếu như ngươi còn chưa tin, có phải muốn bản vương moi ra cho ngươi thấy mới được hay không?”

Trong mắt Mạch Ngọc lấp lánh ánh nước, sau đó bỗng ôm lấy Hoài Vương: “Không cần… Ta hiểu, ta biết hết… Là tự ta không muốn tin tưởng, là tự ta đang sợ mà thôi…”

“Đồ ngốc, ngươi ở bên bản vương thì còn cái gì phải sợ?” Hoài Vương nắm lấy vai y tạo ra một khe hở nhỏ giữa hai người, cẩn thận đánh giá dung nhan bị hủy của y, sau đó mưa hôn không ngừng rơi xuống.

Cẩn thận từng li, phảng phất như sợ khiến y bị tổn thương, từng chút hôn lên những chỗ không bằng phẳng trên mặt y. Mạch Ngọc quay đầu muốn tránh đi, lại bị Hoài Vương vững vàng ôm chặt.

“Không cần tránh… Ngươi vẫn là Vô Song, trong lòng bản vương ngươi vẫn là người tài sắc trác tuyệt thủa ban đầu kia…” Vươn đầu lưỡi liếm đi vệt nước trên mặt y, hương vị mặn chát lan trên đầu lưỡi, sự chân thực đó…

Y còn sống, y đã trở về, y vẫn còn sống, thật sự là…

Quá tốt rồi!

Lúc này, hắn hận không thể mang y bay về vương phủ, sau đó nhốt y trong khoảng trời của mình, cẩn thận thương yêu, không để cho y bị thương nữa.

Hình như Mạch Ngọc hơi phản cảm với động tác của hắn, không ngừng giãy dụa. Hoài Vương chỉ nghĩ là y để ý đến khuôn mặt bị hủy của mình, đem tay đang giữ vai y đổi thành ôm mặt của y, càng cố chấp hôn lên…

Nhưng, đầu ngón tay lại chạm đến một chút bất thường.