Công Tử Tiếu

Chương 1: Thiếu gia bị bỏ rơi!




Vũ Hán, một trong những thành phố lâu đời nhất, cộng hết tất cả nhân khẩu lại cũng chưa đến con số chục triệu, cũng là một trong mười thành phố giàu có bậc nhất ở Hoa Hạ.

Nếu từ trên cao nhìn xuống Vũ Hán thực sự đẹp ấn tượng, bởi sự kết hợp hoàn hảo giữa kiến trúc hiện đại của những nhà cao tầng chọc trời, là những biệt thự xa hoa lộng lẫy, hoà quyện cùng không gian thiên nhiên yên bình thơ mộng của một thời đại lịch sử huy hoàng.

Hán Đại, một trong những ngôi trường đại học có tiếng tăm và cũng là một trong những ngôi trường đại học trọng điểm của Hoa Hạ.

Sân trường Hán Đại lúc này cũng vắng vẻ đi rất nhiều, trên sân tựu lại thỉnh thoảng bắt gặp sinh viên đi lại. Thời tiết mấy hôm nay thay đổi thất thường, hôm nay nhiệt độ trong ngày đến ngay cả rùa cũng nhịn không được co rút đầu vào xác trốn vào dưới gốc cây hay tìm nơi mát mẻ.

Dưới cái thời tiết này thì chẳng mấy ai buồn ra đường, huống chi đây cũng không phải là vào kỳ học chính nên Hán Đại lúc này lượng sinh viên đến trường tựu cũng không nhiều lắm nên sự có mặt của hắn cũng không gây được mấy người chú ý.

Hắn hướng về phía ký túc xá lững thửng bước đi, nếu muốn dùng một từ để tả tâm sự của hắn lúc này, thì không gì đúng bằng "giải đen", thực sự hắn đang "giải đen".

Từ khi tỉnh lại đã hơn mấy tháng rồi, vận đen vẫn không hề buông tha hắn, có lẽ, ngay khi hắn gặp phải tai nạn cho đến nay, vận đen đã chộp lấy hắn.

Hắn hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lớn, tâm tình có khá hơn một chút, một cảm giác khoan khoái tràn ngập cơ thể hắn. Việc nhổ bọt vậy mà khiến hắn thực sự sảng khoái a, đã lâu hắn không có thống khoái vậy.

Hắn hai tay bỏ trong túi quần một bộ dáng cà lơ phất phơ hướng ký túc xá đi đến. Nếu có ai chú ý hắn lúc này thì chẳng khó gì nhận ra hắn, hắn tựu là Diệp Hiểu Phong một tên “Nhị thế tổ” không có tư cách của thế gia bị bỏ rơi.

Hắn từng là đỉnh đỉnh đại danh Diệp nhị thiếu gia của Diệp gia, một gia tộc có sức ảnh hưởng rất lớn về kinh tế cũng như chính trị ở Hồ Bắc. Nhìn hắn lúc này bộ dáng tiều tuỵ, trên thân tuỳ tiện vận một chiếc áo sơ mi mỏng manh, thật sự là có chút nghèo nàn thanh bần quá. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn. Không ai nghĩ rằng hắn từng là Diệp Nhị thiếu gia “hét ra lửa” nổi tiếng trong đám Hào môn thế gia ở Vũ Hán.

Có ai có thể nghĩ một tên “Nhị thế tổ” đỉnh đỉnh đại danh, với vẻ ngoài lạnh lùng điển trai, thư sinh, hào hoa phong nhã. Ở Vũ Hán này hắn chỉ cần báo ra cái tên cũng đủ miễu sát một đám lớn những mỹ nữ chân dài. Huống chi hắn cũng không phải là một tên chỉ biết ăn chay, có lẽ bộ dáng tiều tuỵ của hắn lúc này cũng phần nào phản ánh một phần quá khứ oanh oanh liệt liệt vùi mình thác loạn thâu đêm suốt sáng cùng đám “Hào môn thế gia”.

Có lẽ mấy tháng nay chuyện được người ta nói nhiều nhất trong các câu chuyện ở Vũ Hán phần lớn là liên quan đến hắn tên “Nhị thế tổ” không có tư cách của thế gia bị bỏ rơi này.

Có lẽ Hồng vận của hắn đã bị hắn cho dùng hết, hắn tỉnh lại sau gần một năm nằm bất động ở Bệnh viện Số 2 Vũ Hán. Tỉnh lại với hắn coi như là một kỳ tích trong kỳ tích, khi mà hắn được xác định là khó có khả năng vượt qua sau một tai nạn đầy bất thường.

Vụ tai nạn đã gây rung động cả một thành phố Vũ Hán, khi mà tưởng chừng như nó sẽ gây nên chấn động lớn cho cả một giới chính trị cũng như kinh tế Vũ Hán thì cũng rất nhanh sau một đêm mọi chuyện đã được giải quyết cho êm đẹp. Vũ Hán lại quay về với quỹ đạo vốn có của nó như chưa có việc gì xảy ra. Nhưng với hắn mọi chuyện lại từ lúc này mới coi bắt đầu chuyển sang một trang mới.

Gia tộc đã cho bỏ rơi hắn, khi mà hắn còn đang nằm trên bàn phẩu thuật và đang còn chiến đấu với tử thần. Diệp gia không một ai hi vọng hắn có thể tỉnh lại, thậm chí khi biết hắn khó có thể vượt qua được ca phẩu thuật rất nhiều người thậm chí trong lòng còn thầm cảm ơn thượng thiên.

Hắn vậy mà từng được Diệp gia cho cung chiều, dưỡng thành một cái “Nhị thế tổ” vậy mà lúc này đây ngay lúc này lại đều quay lưng lại với hắn. Thậm chí người cha từng thương yêu, từng coi hắn như là một phúc tinh… vậy mà lúc này đây lại là người mong hắn chết hơn ai hết. Lúc này đây trong đôi mắt lúc nào cũng cưng chiều, ấm áp,... của người cha này lại tràn đầy hận ý cùng sát ý, chỉ muốn vọt vào bóp chết hắn khiến cho hắn biết mất, thậm chí xoá sổ hắn khỏi thế gian này như hắn chưa bao giờ tồn tại.

Nếu như không phải có những bí mật đằng sau Diệp gia không muốn cho tiết lộ ra ngoài, cũng như trong cái giai đoạn nhạy cảm đang diễn ra ở Hồ Bác lúc này, có lẽ hắn cũng đã bị Diệp gia cho thủ tiêu, biến mất như chưa bao giờ tồn tại. Vậy mà hắn trong lúc vô tình lại cho nhặt lại được một cái mạng.

Nhưng nếu hắn cứ vậy mà yên lặng chết đi thì cũng thôi đi, hắn vậy mà lại thần kỳ như vậy vượt qua ca phẩu thuật tưởng như vô vọng này. Thượng thiên vậy mà cũng lười nhác lấy đi cái mạng của hắn. Hắn nhặt lại một cái mạng, nhưng với hắn chưa phải là điều vui mừng nhất lúc này, hắn vậy mà chưa từng tỉnh qua, hắn sống nhưng đồng nghĩa với đời sống thực vật.

Diệp gia cao tầng lại thở dài, vậy cũng coi như hắn cứ vậy mà sống qua đi, tốt nhất là như vậy không cho ảnh hưởng đến ai. Nhưng khi mà Diệp gia dường như đã quên đi sự tồn tại của hắn thì hắn lại cho tỉnh lại sau gần một năm nằm bất động. Hắn lại một lần nữa tạo ra kỳ tích, mà Diệp gia lại một lần nữa phải thở dài uất hận vì ý chí cầu sinh của hắn.

Tỉnh lại với hắn lúc này không biết là hồng vận hay hắc vận đây nữa, khi hắn còn đang mơ mơ màng màng thì lại bị Diệp gia cho tuyên bố hắn như một tên phế vật bị Diệp gia vứt ra ngoài đường không thương tiếc.

Hắn nhặt về được một cái mạng nhưng lại bị Diệp gia cho tước đoạt mọi thứ, Diệp gia không ra tay xoá sổ hắn có lẽ đã cho hắn một cái thiên đại ân huệ. Diệp Hiểu Phong hắn từ một tên “Nhị thế tổ” không có tư cách vậy mà bị Diệp gia cho bỏ rơi không thương tiếc.

Hắn vậy mà trở thành tâm điểm trào phúng cho đám thanh niên “Hào môn thế gia”. Hắn khó mà chấp nhận được cái sự thật này, mọi thứ dường như đảo ngược với hắn. Hắn bị ném ra đường, trở thành kẻ trắng tay, bị những người mà trước đây hắn từng coi như huynh đệ, những người trước kia thường xum xoe oanh oanh yến yến vây quanh hắn vậy mà lúc này tránh hắn như tránh tà, thậm chí còn quay lại mỉa mai, trào phúng hắn. Hắn bị coi như một thứ rác rưởi hôi thối mà ai cũng muốn tránh xa, xua lánh. Diệp nhị thiếu gia vậy mà từ đây xong.