Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 9




Cửa Cố phủ, từ lâu đã chuẩn bị hảo một chiếc xe ngựa. Thư Kỳ thấy có chút nghi hoặc, nhà giàu thế nhưng xe ngựa sao lại bình thường vậy chứ, phải là xe bằng vàng, bánh xe bằng ngọc, ngựa to màu trắng xám, tua cờ yên vàng mới đúng.Có lẽ chủ nhân của nàng sinh hoạt cũng khác người ta, khả năng Cố Viễn tiêu xài xa hoa lãng phí như người thường là không có. Tuyết Tinh đã xốc lại màn xe,Thanh Ca cùng Cố Viễn lên xe, Thư Kỳ cũng vội vàng theo sau. Bên trong xe thật rộng rãi nha, chỗ ngồi lót bộ da thú rất đẹp. Thanh Ca cùng Cố Viễn nhàn nhã ngồi phía sau xe, Tuyết Tinh cùng nàng ngồi ở hai bên. Nhớ tới ý đồ của Thanh Ca đối với nàng lúc trước , Thư kỳ né tránh ngồi bên cạnh Cố Viễn. Xe ngựa chậm rãi đi trước,bốn người không ai hé răng nói với nhau nửa lời, Thư Kỳ thì lâu lâu lại lén quan sát thần sắc mọi người. Cố Viễn cùng Thanh Ca đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cùng một thân bạch y, đều là mỹ công tử nho nhã hiếm thấy trong thời đại này. Tựa hồ cảm giác được có người chăm chăm nhìn mình, Cố Viễn mở mắt, bắt gặp ánh mắt đối diện của Thư Kỳ lưu luyến nhìn mình.Ánh mắt hai người nhất thời giao nhau. Thư Kỳ cảm thấy có chút không ổn, vội vàng thu hồi ánh mắt, tim đập thình thịch, vẻ mặt nóng bừng. Cố Viễn cười khẽ, nhưng là giống như không có gì, lại tiếp tục nhắm mắt Bộ dạng xinh đẹp thế kia khiến người khác muốn tán thưởng nha. Thư Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái. Lại thấy Tuyết Tinh đang hiếu kì nhìn mình, khiến lửa giận trong nàng càng thêm sôi sục. Trời ạ, làm sao sống nổi đây, mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn thế kia lại đang nhìn mình,thật là thất lễ với người ta mà, Thư Kỳ a Thư Kỳ ngươi tính cái gì nữa, chút tự tin cuối cùng của ngươi cũng bị phá hủy rồi a? Chăm chú, chăm chú! Thư Kỳ cũng không e dè mà nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện. Dung mạo xinh đẹp thế này lại cảm thấy quen quen, đột nhiên lại cúi đầu, nhắm mắt lại, như đóa phù dung bỗng chốc u sầu. Thư Kỳ trong lòng cảm thấy rất đắc ý. Đã đi được đoạn đường khá xa, Thư Kỳ xốc rèm lên nhìn ra ngoài, đã ra khỏi thành, xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía trước, trên đường người đi lại không nhiều lắm. Ven đường hoa dại mọc từng chùm, trên núi một mảng rừng cây xanh ngắt, thỉnh thoảng lại thấy dòng suối mát lạnh theo vách núi ào ào chảy ra. Cảnh xuân ấm áp, nhất thời sinh ý dào dạt. Bên trong xe ba người còn lại đều nhắm mắt nghỉ ngơi. Đang ngủ? Đây không phải là cơ hội để hành động à? Thư Kỳ trong lòng mừng thầm, cẩn thận hơi nghiêng thân thể, tới gần Cố Viễn, khe khẽ đưa tay ra trước mặt Cố Viễn quơ quơ vài cái , không thấy phản ứng chút nào. Vì vậy yên tâm khám xét trên người hắn, lục trong vạt áo, ở ngực hắn cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại không thu hoạch được gì. Giữa lúc nàng lo lắng vạn phần, nghĩ muốn rút tay lại thì bị một sợi chỉ dài quấn vào, bất giác bị lôi kéo, nàng mất đi trọng tâm, ngã vào lòng Cố Viễn. Bên trong xe không khí hơi chấn động. Hai người tư thế cực kì đen tối ở cùng một chỗ. “Công tử?” chỉ nghe Tuyết Tinh thét lên kinh hãi, công tử trước giờ tính tình luôn lạnh như băng tuyết, dù là đối với nàng cũng chẳng bao giờ như vậy. Thanh Ca cũng giật mình mà mở to hai mắt nhìn. Lại thấy hai người kia ở trên xe mà công nhiên thân thiết. “A Viễn, ngươi…” thanh âm Thanh Ca có chút biến đổi, hắn thường ngày thì ôn nhu, nhưng lúc này hành vi Cố Viễn dường như không xem hắn đang tồn tại…. Hiểu lầm hiểu lầm a! Thư Kỳ trong lòng kêu lên rất bi thảm. Ngượng ngùng xấu hổ! Kêu nàng thế nào gặp người khác a? Nhất là một tay của nàng vẫn nằm trên ngực Cố Viễn. Cố Viễn thần sắc tự nhiên, không nhìn hai người bên cạnh đang rất kích động, làm như vô cùng thương yêu mà vuốt khẽ mái tóc của nàng” Kỳ nhi, nếu mệt mỏi thì dựa vào vai ta ngủ một giấc đi” Kỳ nhi? Bản lĩnh gạt người của hắn thật là cao thâm a. “Ân” Thư Kỳ lộ ra vẻ mặt như đã quá quen với chuyện này, buộc phải đem khả năng đóng kịch tồi tệ của mình diễn theo tới cùng, phát ra thanh âm đáp trả rất nhỏ như tiếng muỗi kêu, cả người thực ra từ lâu đã cứng đờ. Tuyết Tinh cùng với Thanh Ca thức thời nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi. Cố Viễn khóe môi nhếch lên cười, thỏa mãn ôm nàng rồi nhắm mắt lại. Thư Kỳ lấy hết dũng khí ,công khai lục soát người Cố Viễn lần nữa. ” Nơi này không thể nghịch, Kỳ nhi” Cố Viễn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt triền miên, đè chặt tay Thư Kỳ, thanh âm tràn đầy cưng chìu nhưng cũng mang nỗi thống khổ chịu đựng, hảo tâm nhắc nhở nàng. Hai người ngoài cuộc có chút khó xử, không ai bảo nhau đều tự khẽ nghiêng người, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.Không nhìn, không nghe thấy gì cả. Thư Kỳ nãy giờ lúng túng xấu hổ vô cùng.Nàng cam đoan tuyệt đối không đụng chạm gì đến vị trí nhạy cảm nào của hắn cả. Nàng nghi hoặc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt sâu thẫm của hắn tràn ngập giễu cợt đối với nàng. Lại trêu đùa ta! Thư Kì có chút kích động, càng sát lại gần hắn, thấp giọng hỏi: “Ở đâu?”. “Hiển nhiên không ở chỗ này.”Cố Viễn ánh mắt thâm thúy, lấy từ trong tay ra một miếng từ tấm rồi lại lập tức thu về, cười dài nói:”Đừng có ý nghĩ không đúng đắn, bằng không sẽ có hại cho ngươi đấy.”Nói xong, bày ra bộ mặt của kẻ chiến thắng, dáng vẻ tự đắc quanh co ôm sát nàng, dính chặt thân thể vào nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau thân mật lưu luyến không rời. “Buông ra?” Thư Kỳ rút mạnh tay để trên ngực của hắn, lo lắng mà quên mất phản kháng. Cố Viễn mới vừa buông tay ra, Thư Kỳ lập tức tát vào mặt hắn. Vốn định cho hắn hai cái tát, sau đó chính nghĩa nói cho hắn biết, cô nương ta không dễ bị khi dễ như vậy . Điệu bộ giống như nữ diễn viên phóng khoáng trong TV vậy . Nhưng Cố Viễn vốn đã có đề phòng từ trước, giữa không trung đã chế ngự được bàn tay của nàng, buông nàng ra, lại cúi xuống bên tai nàng, nhẹ nhàng cười nói “Lắm trò quá nhỉ, tốt nhất nên biết điều một chút.” Thư Kỳ sửng sốt, sức lực bất giác biến đâu hết, đành ngoan ngoãn cúi đầu nhận lệnh.