Nhìn thấy một màn trước mắt, tuy rằng không nghe được hai người bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng mà chỉ đơn thuần cần nhìn vẻ mặt và biểu hiện vừa rồi của Thái Sinh,Bạch Tấn Vân liền cảm thấy trong lòng thoải máu.
Sau khi nhìn thấy Đường Hiền Nhạc rời khỏi,Bạch Tấn Vân từ từ đi đến y quán đối diện.
Y quán này cũng không lớn nhưng mà danh tiếng tốt lắm, người tới nơi này xem bệnh rất nhiều, thậm chí đã xếp thành hàng ngũ.
Cha Thái Sinh y thuật rất giỏi, giá lại thấp, dân chúng đều rất tín nhiệm ông cho nên người đến tìm hắn xem bệnh rất nhiều. Thái Sinh đây, tuy rằng là vừa mới ra chẩn bệnh nhưng mà bề ngoài hắn luôn hấp dẫn nhiều tiểu cô nương,mấy đại nương đại thẩm cũng đều thích hắn, cho nên nữ nhân chờ hắn xem bệnh rất nhiều.
Bạch Tấn Vân đứng ở cửa sổ nhìn vào trong phòng, nhìn người ngồi ở trước bàn thật sự chẩn bệnh cho người ta là Thái Sinh.Trong ấn tượng của Bạch Tấn Vân, Thái Sinh là người yếu ớt cần người ta bảo vệ, nhưng mà lúc này hắn càng lúc càng chói lọi rất là chói mắt, hắn dịu dàng đợi từng người bệnh đến, đối với các mỗi người nàng đều lộ nụ cười tươi, lời nói nhỏ nhẹ nói cho các nàng biết mình phải uống thuốc gì, phải chú ý cái gì, các tiểu cô nương đó ai cũng đỏ mặt gật đầu.
Nhìn thấy thế Bạch Tấn Vân liền ghen tị đứng lên, vật nhỏ này lại dám câu dẫn nữ nhân chung quanh, hắn tự dưng thích nữ nhân sao?
Bạch Tấn Vân chỉ lo đứng ở cửa sổ nhìn Thái Sinh, đối với việc hắn được nữ nhân yêu thích cảm thấy rất không hài lòng, nhưng mà hắn không có chú ý tới chính mình, y phục ngăn nắp, diện mạo xuất chúng, khuôn mặt kiêu ngạo, bộ dáng phóng đãng không kềm chế được, ánh mắt của tất cả nữ nhân ở ngoài phòng xếp hàng đều tập trung ở trên người hắn, thậm chí có người lui tới nhân cũng không khỏi nhìn hắn vài lần.
“Nàng không khỏe nơi nào?” Thái Sinh ôn hòa đối với cô gái vừa mới ngồi xuống.
Thái Sinh không nghĩ tới sáng sớm sẽ có nhiều người đến xem bệnh như vậy, có lẽ hắn lại càng không nghĩ đến, rất nhiều người đến là chỉ vì muốn nhìn thấy hắn, mà không có bệnh xem bệnh .
Khi Thái Sinh mỉm cười lại làm cho mọi người cô gái nơi đây tim đập thình tịch, một thiếu niên tuấn tú như vậy lại giống như búp bê đặt ở đây để người ta thưởng thức, cảm giác nếu ai đi lên đụng vào hắn, đều là không tôn trọng đối với hắn.
Thật ra nhà họ Thái có một nữ nhi xinh đẹp, từ lúc mở trên đường này người gặp bọn họ cũng không nhiều, lần này Thái Sinh ngồi ở đây xem bệnh, vừa lúc là cơ hội cho rất nhiều người thấy phong thái của hắn.
“Ta, ta làm sao cũng không thoải mái, ngươi xem ta một lần thử coi ta có bệnh gì.” Tiểu cô nương nói xong, trên mặt phiếm đỏ ửng, thẹn thùng nói.
“Ta đây bắt mạch cho nàng.” Thái Sinh nở nụ cười vô hại.
Cô gái vội vàng cúi đầu, đem cổ tay áo chính mình hướng về phía trước lôi kéo, lộ ra cổ tay trắng noãn, sau đó đặt lên bàn để cho Thái Sinh nhanh bắt mạch cho nàng.
Ngay lúc ngón tay mảnh khảnh của Thái Sinh nhẹ nhàng sờ lên mạch của nàng, mặt của cô gái đó càng đỏ hơn, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Cô nương, thân thể cô nương khỏe lắm, yên tâm đi, không có việc gì.” Thái Sinh dời tay đi nhìn cô gái kia nói.
“Đại phu, ngươi lại nhìn cẩn thận chút, ta thật sự không khỏe……” Cánh tay của tiểu cô nương không có đặt trên bàn nhanh chóng bắt đến, chấp nhất bắt Thái Sinh phải xem cho nàng.
“Cô nương, thân thể của cô nương thật sự không có vấn đề gì……” Thái Sinh cảm thấy rất khó xử,ncó rất nhiều nữ nhi bắt hắn bắt mạch nhiều lần cho nên hắn cũng có chút quen , chỉ có thể xin lỗi tươi cười và giải thích.
“Ngươi lại nhìn một chút thôi……” Cô gái nhất định không chịu, chẳng qua là muốn Thái Sinh xem mạch cho nàng.
Thái Sinh lộ nụ cười khó xử, mà Bạch Tấn Vân đứng ở cửa sổ nhìn thấy tất cả cũng nhìn không được nữa , tiểu tử ngốc này, chẳng lẽ không nhìn ra các nữ nhi kia vì nhan sắc của hắn mà đến sao?
Nghĩ đến đây,Bạch Tấn Vân xoay người một cái từ cửa sổ nhảy vào.Nhân lúc mọi người còn chưa có phản ứng, bước đi đến bên cạnh Thái Sinh, một tay kéo cổ tay hắn qua, gầm nhẹ :“Theo ta trở về!”