Thái Sinh ngồi ở trong phòng chính mình tựa vào trên bàn bên cửa sổ, nhìn ánh trăng qua ngoài cửa sổ mở, nhìn hình tròn bị khuyết, mặc dù biến hóa như thế nào nó buổi tối mỗi ngày đều treo tại nơi đó.
Vì sao có nhiều cố kỵ như vậy, nhiều hiểu lầm như vậy, nhiều việc không có khả năng như vậy, nhiều cấm kỵ như vậy, luôn bị chuyện phức tạp vây quanh, đối với người mình thích cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn.
Có lẽ như vậy đối với hắn mà nói là đủ rồi.
Xa xa nhìn hắn là tốt rồi, chỉ cần hắn có thể hạnh phúc là tốt rồi, không cần bao lâu nửa hắn sẽ quên chính mình,trở lại cuộc sống bình thường, đúng vậy, chính là như vậy, chỉ cần mình hắn nhớ rõ đoạn hồi ức kia là được rồi……
Thái Sinh nghĩ tới mí mắt càng ngày càng nặng nề, vì thế liền ghé vào trên bàn ngủ dưới ánh trăng.
Thời điểm tỉnh lại trời đã sáng, cha và mẹ bận rộn ở bên ngoài , vì thế vội vàng đứng dậy đẩy cánh cửa viện ra, nghênh đón ánh nắng sáng sớm.
Đúng vậy, bất luận thế nào đều phải sống không phải sao.
Thái Sinh trấn an chính mình, thích thú khẽ mỉm cười ôm củi chạy tới phía mẹ,“Mẹ, những việc nặng này để con làm.”
Mẹ Thái Sinh nhìn thấy Thái Sinh,liền cười đem đống củi trong lòng chuyển dời đến trong lòngThái Sinh,“Ai nha,nhi tử nhà này là ngoan nhất. Bất quá,mẹ giống như quen việc tỷ đệ các con không ở bên người,mẹ thiếu chút nữa đã quên con đã trở lại, còn tưởng rằng con còn ở Bạch phủ nha.”
Nghe được lời của mẹ, tim Thái Sinh trầm xuống, nhưng lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạnnói:“Mẹ, về sau con sẽ ở lại bên cạnh mẹ .” Nói xong, ôm củi đi về phía lò bếp.
Nhìn bóng dáng Thái Sinh,nụ cười trên mặt mẹ Thái Sinh dần dần nhạt đi, dùng ánh mắt thân thiết nhìn bóng dáng đứa con.
“Con làm sao vậy?” Cha Thái Sinh phát hiện mẹ Thái Sinh ngẩn người,liền đi đến bên người nàng hỏi.
“Ông là cha của con nó, ông chẳng lẽ không cảm giác được Thái Sinh nhà chúng ta đang rất thương tâm sao?” Nói xong mẹ Thái Sinh quay đầu nhìn về phía cha Thái Sinh.
“Bà suy nghĩ nhiều quá,con nó bị Bạch gia đại thiếu gia hưu , hẳn là cao hứng mới đúng làm sao bị thương tâm nha,bà đừng nói bừa!” Cha Thái Sinh lơ đểnh.
“Hừ.” Mẹ Thái Sinh thở dài một hơi,“Hiểu con chỉ có mẹ, con nó là thịt trên người tôi, con bị như thế nào mẹ chẳng lẽ không nhìn ra sao?” Nói xong mẹ Thái Sinh mang theo tâm trạng nặng nề rời đi.
“Có ý gì nha?” Cha Thái Sinh có chút không hiểu nổi, bất quá đã dến giờ mở cửa chẩn bệnh,cho nên cũng không muốn nghĩ nghiều.
Cha và mẹ đối thoại với nhau,Thái Sinh ở trong phòng nhóm lửa nghe được tất cả, phải không, hắn thương tâm vẻ mặt rõ ràng như vậy sao, ngay cả mẹ cũng đã nhìn ra, nói như vậy đại thiếu gia hẳn là nhìn rõ ràng hơn mới đúng.
Nhưng mà hắn không có hỏi mình, cũng không có quan tâm mình, chỉ có thể nói rõ hắn đã bắt đầu muốn quên hắn đi.
Sau này hắn cũng muốn khắc chế chính mình không được nhớ đến Bạch Tấn Vân, tỷ tỷ không ở bên người , hắn phải hiếu kính cha và mẹ, về sau nếu có thể tránh gặp mặt đại thiếu gia thì nên tránh, như vậy mới có thể quên mất đi.
Nhưng mà tưởng tượng đến đó, liền cảm thấy được tim giống như bị kim đâm vào, hắn liền nhịn không được muốn rơi lệ.
Thì ra có một số việc không thể nói rõ .
Rõ ràng là hai nam nhân lại yêu nhau .
Rõ ràng thích nhau lại phải ra đi.
Rõ ràng khắc cốt ghi tâm, lại phải quên lãng lẫn nhau.
Vì sao nha, hắn không nghĩ ra……