Bạch Tấn Tân bởi vì say rượu mặc dù ý thức mãnh liệt phản kháng nhưng thân thể hắn một chút cũng không nghe theo,lúc Chu Hằng Quân bổ nhào đến chẳng những không có ngăn được hắn, cư nhiên còn bị hắn dễ dàng đẩy ngã ở trên giường.
“A, Tấn Vân, qua đêm nay, ta tùy tiện ngươi xử trí.” Chu Hằng Quân hoàn toàn không nhìn Bạch Tấn Vân đang trừng mắt hắn,đưa tay vuốt ve gương mặt của Bạch Tấn Vân.
“Ngươi ít ghê tởm cho ta! Biết điều hiện tại thả ta ra, ta nhiều lắm cho ngươi tàn phế.Nếu còn dám có động tác gì ta sẽ cho ngươi chết thảm hơn so với người khác!” Bạch Tấn Vân phất tay, một tay xóa sạch nơi Chu Hằng Quân vuốt qua.
Chu Hằng Quân nhìn Bạch Tấn Vân nổi giận, khóe miệng cong lên nở nụ cười tà ác, hắn thích Bạch Tấn Vân lúc này, ngày thường hắn kiêu ngạo hắn cường thế, cho nên không ai dám trêu hắn, mà lúc này đây tâm tình của hắn giống như ngày thường nhưng mà thân thể hắn lại hoàn toàn không chịu chi phối.
Một Bạch Tấn Vân như vậy thật sự là rất hấp dẫn người, thật sự muốn nhanh nhấm nháp hương vị của hắn.
Nghĩ đến đây Chu Hằng Quân bắt lấy tay của Bạch Tấn Vân, xác định nắm đấm của hắn đối với mình không có thương tổn, liền cúi người muốn hôn lên môi hắn.
Bạch Tấn Vân bị Chu Hằng Quân hôn, chỉ cảm thấy trong lòng một trận ghê tởm, hắn lại bị một người nam nhân làm ra loại sự tình này!
Chu Hằng Quân thấy Bạch Tấn Vân nghiêng đầu, động tác của hắn dừng lại ở trên giường, nghiền ngẫm nhìn Bạch Tấn Vân nở nụ cười, bộ dáng hiện tại của hắn thật là đáng yêu.
Vì thế thân thể hắn trầm xuống muốn hôn người phía dưới……
Đúng lúc này.
“Cộc cộc cộc – cộc cộc cộc – cộc cộc cộc –”
Từng đợt không ngừng nghỉ tiếng đập cửa không ngừng truyền đến, kèm theo một giọng nói lo lắng:“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, ta biết ngươi ở bên trong, đại thiếu gia, mở cửa, mở cửa nhanh lên!”
Nghe được giọng nói đó ánh mắt của Bạch Tấn Vân bất giác sáng ngời, trong lòng mang theo cả kinh là Thái Sinh……
Chu Hằng Quân nghe được tiếng đập cửa cùng tiếng gọi ầm ỉ, hắn nhìn Bạch Tấn Vân cười sáng lạn, mang theo một chút mờ ám nói:“Tấn Vân, có phải tiểu nam sủng của ngươi đến đây hay không?”
“Biết điều đi mở cửa đi!” Bạch Tấn Vân nằm ở dưới thân Chu Hằng Quân, tứ chi vô lực, thần thái nhợt nhạt nhưng là vẻ mặt hắn một chút cũng không kém còn lên tiếng gầm nhẹ.
“Xem ra, việc tốt hôm nay của chúng ta không thành được , thật đúng là đáng tiếc.” Chu Hằng Quân cười từ trên người Bạch Tấn Vân đứng lên, sửa sang lại y phục chính mình, xoay người đi về phía cửa.
Thái Sinh đứng ở cửa, không ngừng đấm vào cánh cửa ngăn hắn hắn và Bạch Tấn Vân, lâu như vậy không đến mở cửa, bọn họ đang làm cái gì……
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, đại thiếu gia……” Nghĩ đến đây, giọng Thái Sinh càng lớn hơn nữa , đúng lúc này cửa mở ra hé ra khuôn mặt mang theo nụ cười xuất hiện ở trước mặt Thái Sinh.
“Tiểu sủng nam, ngươi tới cũng thật đúng lúc.” Chu Hằng Quân hai tay hoàn ngực tựa vào khung cửa, cười nhìn Thái Sinh.
Thái Sinh mới không để ý tới hắn nói cái gì, trực tiếp vọt vào phòng, thấy Bạch Tấn Vân nằm ở trên giường, hữu khí vô lực tứ chi xụi lơ.
Y Phục, y phục hắn còn hoàn hảo ……
Vậy thì yên tâm .
“Hừm.” Thái Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi đến bên giường, nâng Bạch Tấn Vân dậy, thân thiết hỏi:“Đại thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Bạch Tấn Vân nhìn thấy Thái Sinh, trong lòng hắn một trận vui mừng nhưng mà vui mừng qua đi rồi lại lâm vào thống khổ.Thái Sinh ! Hắn đã không còn là Thái Sinh trước kia, hắn phản bội hắn, phản bội ……