Mở phòng, Chu Hằng Quân đỡ Bạch Tấn Vân lên lầu hai, đi tới phòng bọn họ, đẩy cửa,dìu Bạch Tấn Vân đi vào.
“Đây là làm sao a?” Bạch Tấn Vân mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn xem bốn phía đều xa lạ. Đưa tay xoa huyệt thái dương,“Ta muốn quay về Bạch phủ……”
“Ngươi say, hiện tại nên nằm xuống nơi này chút nửa hẳn trở về.” Chu Hằng Quân nói xong, đứng dậy, đem cửa phòng đóng lại.
Đợi lúc hắn quay trở lại bên giường, Bạch Tấn Vân đã muốn ngủ, dáng ngủ yên lòng như là một tiểu hài tử ngây thơ.
Chu Hằng Quân đi tới ngồi ở bên giường, vươn tay đến vuốt ve hai má của Bạch Tấn Vân, một chút một chút giống như đang vuốt ve một món bảo bối.
“Tấn Vân, ngươi có biết ta đối với ngươi như thế nào không?” Ngón tay của Chu Hằng Quân đụng vào long mày, vuốt mắt hắn, lướt qua sống mũi thẳng của hắn, cuối cùng quanh quẩn ở đôi môi đỏ tươi của hắn.
“Thái Sinh……” Bạch Tấn Vân mơ mơ màng màng hô lên tên Thái Sinh, trong mộng hắn đang ôm Thái Sinh, hôn môi lên môi hắn.
“Thái Sinh?” Chu Hằng Quân nhíu lại mi, ngẫm lại, có thể chính là tiểu nam sủng đi theo Bạch Tấn Vân kia, ha ha, ta trước kia vẫn không ra tay với Bạch Tấn Vân, không đơn thuần bởi vì tính tình hắn không tốt, quan trọng chính là Bạch Tấn Vân rất chán ghét bị nam nhân đụng.
Thật không nghĩ tới Bạch Tấn Vân như vậy lại yêu thương nam nhân.
Chu Hằng Quân cúi người xuống,đưa môi hắn dán lên bên tai Bạch Tấn Vân, nhẹ giọng nói:“Tấn Vân, ta là Thái Sinh, ta là Thái Sinh……”
Nói xong, cúi đầu hôn lên cổ của Bạch Tấn Vân.
“Ưm……” Bị hôn môi Bạch Tấn Vân khẽ cau mày, cảm giác rất không thoải mái, theo bản năng đưa tay đẩy người trên người mình ra.
Bị đẩy ra Chu Hằng Quân nhìn Bạch Tấn Vân, có chút không vui nói:“Làm sao vậy, ta là Thái Sinh a, ngươi tại sao đẩy ta ra?”
Bạch Tấn Vân không có trả lời hắn, hô hấp của hắn chậm rãi bằng phẳng như là đang ngủ bình thường.
Chu Hằng Quân vươn đầu lưỡi liếm lên môi của mình, hắn vừa rồi đã hôn Bạch Tấn Vân, điều này làm cho huyết mạch hắn dâng trào kích động không thôi, vì thế đưa tay đến, bắt đầu cởi cổ áo của Bạch Tấn Vân.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Bạch Tấn Vân cũng không có ngủ mơ mơ màng màng cảm giác có người cởi y phục của hắn, vì thế lại thô bạo đem người nọ đẩy ra.
“Ta giúp ngươi cỡi y phục a, Tấn Vân, ta là Thái Sinh, ngươi đã quên sao?” Chu Hằng Quân rất có kiên nhẫn, vừa nói vừa xoay người lại hôn môi Bạch Tấn Vân.
Đúng lúc này, Bạch Tấn Vân hai mắt đột nhiên mở, ngay lúc Chu Hằng Quân muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Bạch Tấn Vân thì bị Bạch Tấn Vân cho một cái tát vào trên mặt.
“Thái Sinh? Thái Sinh mới không giống như ngươi giống như sói đói.” Bạch Tấn Vân phiến một cái tát ở trên mặt Chu Hằng Quân, đầu của hắn thanh tỉnh không ít nhưng mà thân thể vẫn vô lực, miễn cưỡng chỉ có thể ngồi nhìn Chu Hằng Quân bằng ánh mắt khó hiểu, cười tà mị,
“Tấn vân, qua tối nay, ngươi chính là người của ta.” Chu Hằng Quân cũng không để ý đến cái tát kia, chỉ cần có thể được người trước mắt ,một cái tát thì tính cái gì.
“Chu Hằng Quân, ta không hoàn toàn không muốn nhìn thấy ngươi ghê tởm, cút ngay cho ta!” Bạch Tấn Vân chán ghét nhìn Chu Hằng Quân, hữu khí vô lực nói.
“A, phải không? Bạch đại thiếu gia, nhưng việc này không phải do ngươi quyết định.” Chu Hằng Quân làm sao có thể ở thời điểm này buông tha hắn nha, nói xong liền bổ nhào về phía Bạch Tấn Vân.