Thái Sinh đi ra khỏi cửa Bạch phủ, đi vài bước rồi quay đầu nhìn lại, nhìn tấm biển Bạch phủ, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn quen rúc vào trong ngực đại thiếu gia, nghĩ chỉ cần như vậy có thể thiên trường địa cửu.
Nhưng mà sự thật thật tàn khốc .
Nhưng mà đây chính là quyết định của hắn, nhất định phải hạ quyết tâm.
Nhẹ giọng thở dài, xoay người, thân ảnh mỏng manh của Thái Sinh nhanh chóng hòa trong đám người lui tới.
Góc đường đối diện Bạch Phủ, một thân ảnh màu trắng thống khổ nhìn Thái Sinh rời đi.
Bạch Tấn Vân tựa vào trên vách tường,cười lạnh vài tiếng với chính mình.
Thật đáng thương! Bạch Tấn Vân, ngươi đối với hắn tốt như vậy, nhưng mà hắn trước khi đi cũng không nói với ngươi một câu lưu luyến, cũng không giải thích với ngươi một câu.
Vung quyền hung hăng nện ở trên vách tường,Bạch Tấn Vân xoay người đi đến tửu quán, hiện tại đầu óc của hắn thật loạn, ý nghĩ duy nhất đến chính là uống rượu, chỉ có uống rượu say mới làm hắn mất cảm giác.
Chờ sau khi thanh tỉnh mới ngẫm lại, trong lúc đó bọn họ rốt cuộc ra vấn đề gì.
Khách đến tửu lâu cũng không nhiều, một bàn ba người hay năm người,Bạch tấn vân đi thẳng đến lầu hai, ngồi bên cạnh cửa sổ, gọi ba bầu rượu sau đó bắt đầu một mình uống say.
Thái Sinh đi ở đầu đường náo nhiệt, nhìn người đến người đi, loại cảm giác này đã lâu có, không phải tốt lắm sao nhưng mà vì sao hắn lại muốn khóc như vậy nha.
“A!Đây không phải là Thái Sinh sao?” Vương đại nương cách vách liếc mắt một cái liền nhận ra Thái Sinh ,“Tỷ tỷ ngươi bay lên làm phượng hoàng , ngươi cũng có thể đi theo hưởng phúc.”
Thái Sinh chẳng qua nhìn Vương đại nương lễ phép cười cười.
Thái Sinh nói với cha mẹ chuyện mình bị hưu sau đó không nói thêm cái gì…. bởi vì đây cũng là hy vọng trong long bọn họ.Dù sao cũng là một nam nhi làm sao có thể gả cho người ta làm vợ nha.
“Sinh Nhi !Con nghỉ ngơi vài ngày, sau đó giúp đỡ cha con đến y quán, gần đây số người phụ giúp không đủ. Chờ thêm hai năm, nhà chúng ta có tiền Thái Sinh của chúng ta lớn thêm chút nữa là có thể lấy vợ nha .” Mẹ Thái Sinh mặt mày hớn hở nói, đây là hy vọng của bà không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy.
Thái Sinh không nói chuyện, thay đổi xiêm y ngày thường của mình xong rồi tự nhốt mình trong phòng,gục vào trên bàn giống như suy nghĩ rất nhiều chuyện, rồi lại không biết suy nghĩ cái gì, đầu óc trống rỗng.
“Tiểu nhị! Lấy thêm cho ta một bầu ruôu!” Bạch Tấn Vân nhìn tiểu nhị bận rộn hô to.
“Đại thiếu gia, ngài uống quá nhiều , ta xem……” Tiểu nhị vội chạy đến bên người Bạch Tấn Vân, hảo tâm khuyên giải lại bị Bạch Tấn Vân mắng ngược lại:“Sợ ta trả bạc không nổi sao?” Nói xong ‘Rầm” một tiếng, đem một thỏi bạc nện ở trên bàn.
Tiểu nhị không còn lời nào để nói chỉ có thể lấy rượu cho hắn.
“A, ta tưởng là ai nha,đây không phải Bạch gia đại thiếu gia sao? Chuyện gì làm cho ngươi lúc này mượn rượu giải sầu a?” Giọng có chút trêu chọc bỗng nhiên từ đỉnh đầu của Bạch Tấn Vân vang lên, sau đó một mình ngồi xuống bên cạnh Bạch Tấn Vân.
Bạch Tấn Vân đã có chút say, liếc mắt nhìn về phía người kia,tiếp theo nở nụ cười khinh thường,“Chu Hằng Quân, ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan, ta là tạo nghiệt gì mà đi đến đâu đều có thể gặp người ta?”
“Ha ha, đừng đi chứ , một mình uống rượu rất buồn ta đến uống cùng ngươi đây.” Chu Hằng Quân vừa nói xong cũng tự mình rót rượu,rồi uống cùng Bạch Tấn Vân.
“Tấn Vân, tiểu nam sủng của ngươi đâu?” Chu Hằng Quân đột nhiên nêu vấn đề làm cho Bạch Tấn Vân lập tức nổi giận, đem chén rượu hung hăng quăng xuống mặt đất, quát:“Ngươi hỏi hắn làm cái gì!”
“Ha ha ha……” Nhìn thấy phản ứng của Bạch Tấn Vân,Chu Hằng Quân cười ha ha, theo sau cầm lấy một chiếc đũa, điểm ở trên ngực Bạch Tấn Vân một chút rồi nói:“Bởi vì ta thấy, ngươi đang đau ở nơi này!”