Bạch Tấn Vân đứng ở cửa vươn tay, vừa muốn đẩy cửa vừa có chút do dự, hắn biết Đường Hiền Nhạc không phải là người tốt nhưng mà hắn nói như vậy thật sự làm cho Bạch Tấn Vân để ý.
Thái Sinh đang ngồi trên đống cỏ khô sửa sang lại y phục,tóc cũng rối bời,cảnh tượng lần này nhìn như thế nào cũng làm cho người ta liên tưởng đến chuyện không hay kia, nhất là vừa rồi Đường Hiền Nhạc nói những lời kia càng làm cho Bạch Tấn Vân giận dữ!
“Đại thiếu gia……?” Thái Sunh nghe được cửa phòng mở, còn tưởng rằng là Đường Hiền Nhạc quay trở lại,hắn khẩn trương ngẩng đầu nhìn qua lại phát hiện người đứng ở cửa lại là Bạch Tấn Vân.
Trong nháy mắt Thái Sinh ngây người. Đầu óc trống rỗng, hắn không biết mình phải như thế nào với hắn, tại sao mình nhếch nhác như vậy ngồi ở chổ này.
“Những lời hắn nói đều là thật sao?” Bạch Tấn Vân từng bước một đi về phía Thái Sinh, nhìn hắn xốc xếch, vẻ đẹp nhu nhược câu hồn phách con người nhưng mà vì sao, chính mình đối với hắn không tốt sao,tại sao hắn hết lần này đến lần khác muốn ngã vào lòng của Đường Hiền Nhạc?
Mấy ngày trước đã bắt đầu muốn cho chính mình hưu hắn, chẳng lẽ hai người bọn họ sớm đã có quan hệ sao? Bởi vì bọn họ muốn ở cùng một chỗ, cho nên phải rời khỏi hắn sao? Bởi vì hắn không cho bọn họ toại nguyện cho nên bọn họ hẹn hò vụng trộm ngay tại nơi này sao?
Thái Sinh trừng lớn ánh mắt, khó hiểu nhìn Bạch Tấn Vân,“Nói gì?”
“Nói gì? Đệ cư nhiên hỏi ta,đệ nói đi!” Bạch Tấn Vân một phen kéo Thái Sinh ngồi trên đống cỏ khô lên,để cho hắn đối mặt phẫn nộ chính mình, hắn giơ tay lên muốn cho Thái Sinh một cái tát chẳng qua tay dừng ở giữa không trung, chung quy là không nỡ đánh xuống. Chỉ có thể phẫn hận quát:“Đệ dám tư thong với Đường Hiền Nhạc sau lưng ta!”
Nghe được Bạch Tấn Vân nói, Thái Sinh kinh hoàng mở to hai mắt nhìn, tại sao có thể như vậy, đại thiếu gia tại sao có thể hiểu lầm hắn có quan hệ với Đường Hiền Nhạc nha.
“Đại thiếu gia,huynh hãy nghe đệ nói,huynh hiểu lầm …… Không phải như huynh tưởng tượng đâu……” Thái Sinh nhìn bộ dáng phẫn hận của Bạch tấn Vân vội vàng mở miệng giải thích, nghĩ đến việc hắn hiểu lầm mình trong lòng Thái Sinh rất khổ sở, gấp đến độ hắn muốn khóc ra , cố nén nước mắt, giọng nói nghẹn ngào,“Đại thiếu gia, không phải như vậy , không phải như vậy ……”
“Không phải như vậy? Đó là như thế nào ?”Trong đầu của Bạch Tấn Vân ngoại trừ căm giận ra thì không có cảm giác khác, hắn đối với Thái Sinh tốt như vậy, nhưng mà hắn chẳng những ba lần bốn lượt giở đùa giỡn muốn rời khỏi chính mình, còn cùng Đường Hiền Nhạc làm ra chuyện bừa bãi.
“Là hắn bắt buộc đệ…… Chính mà đệ đã cố gắng phản kháng ,đệ không có cùng hắn……” Ánh mắt Thái Sinh bao hàm lệ nóng nhìn Bạch Tấn Vân, hy vọng hắn có thể hiểu được, hy vọng hắn không hiểu lầm.
“Đủ rồi! Tiện nhân, ngươi không phải muốn ta hưu ngươi sao? Được, hôm nay ta liền hưu ngươi!” Nói xong Bạch Tấn Vân một tay đẩy Thái Sinh ra, phẫn nộ xoay người một cước đá văng cánh cửa nhà gỗ, sải bước bỏ đi .
“Đại thiếu gia……” Thái Sinh nhìn bóng dáng Bạch Tấn Vân đau lòng hô, nước mắt hắn rốt cuộc ngăn không được ,tại sao lại như vậy, đại thiếu gia vì sao không tin mình trong sạch , vì sao……
Lúc này Thái Sinh thật sự có một loại cảm giác tim như bị đao cắt,huynh ấy nói phải hưu hắn, hắn không cần, nhưng mà huynh ấy không tin hắn,hắn thật sự để ý!
Hai mắt đẫm lệ nhìn cánh cửa trống rỗng, Thái Sinh dùng sức lau khô nước mắt, có lẽ đó là một cơ hội tốt, có thể để cho đại thiếu gia rời xa chính mình trở lại cuộc sống bình thường, cưới vợ sinh con.
Nghĩ tới đây hắn cố nén nỗi đau trong lòng, sửa sang lại y phục,mái tóc,lảo đảo đi ra ngoài.