Suốt một đêm triền miên làm cho hai người đều kiệt sức.Bạch Tấn Vân mỏi mệt nằm ở trên giường, cánh tay không quên từ phía sau ôm chặt thân thể mềm nhũn của hắn.
Rất nhanh, Thái Sinh bởi vì thật sự quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh trong ngực, ngón tay thon dài dán lên mặt hắn, một chút lại một chút, tràn ngập yêu thương.
Nhìn hai má còn có chút ửng đỏ, thân Thái Sinh đã hoàn toàn xụi lơ, không biết có phải hắn phát hỏa quá mức hay không?
Nghĩ tới đây,Bạch Tấn Vân cúi đầu, đem môi tiến đến, thấp giọng nói:“Thật xin lỗi.” Nhưng ngay sau đó hôn nóng bỏng lên hai má Thái Sinh, ôm lấy hắn, đi ngủ.
Bởi vì hai người đều quá mức mệt nhọc, cho nên mặt trời lên cao cũng chưa có dậy.Tiểu Nguyệt bưng khay nước đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, một hồi đem cái lổ tai áp lên trên cửa nghe động tĩnh bên trong, tiếng vang gì đều không có.
“Hai người kia đang làm cái gì nha.” Tiểu Nguyệt để khay nước trên mặt đất,rồi nhảy lên lan can ngồi nhìn ánh mặt trời đã muốn lên cao , ngày thường hai người đều dậy rất sớm, chẳng lẽ ngày hôm qua uống chút rượu cho nên say đến dậy không nổi?
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa roẹt một tiếng mở ra,Bạch Tấn Vân đứng ở trước cửa.
Tiểu Nguyệt vội vàng từ lan can nhảy xuống , bưng khay nước lên nói:“Đại thiếu gia, nước này còn ấm .”
“Ừm.” Bạch Tấn Vân đáp ứng rồi một tiếng rồi trở lại vào phòng, Tiểu Nguyệt vội vàng theo sau, khi tiến vào không quên dùng ánh mắt phiêu phiêu nhìn Thái Sinh nằm ở trên giường.
Chỉ thấy thân thể hắn được mền thật sự kín, nghiêng thân thể, hai cánh tay để ở trước ngực, tư thế thoạt nhìn rất thoải mái, mái tóc dài mềm mại của hắn tán loạn mở ra, dịu dàng đến nỗi không cần nói cũng biết .
Thiếu phu nhân thật sự rất xinh đẹp a, trong lòng Tiểu Nguyệt thầm nghĩ phu nhân dịu dàng như vậy nhưng khi mặc nam trang vào lại có vài phần anh khí, nghĩ đến đây tim Tiểu Nguyệt lại có chút nhảy loạn.
“Tiểu Nguyệt, thiếu phu nhân hôm qua quá mệt mỏi , cho nên ngươi không cần gọi nàng ấy, để nàng ấy muốn dậy lúc nào thì dậy.” Bạch Tấn Vân dùng khăn mặt để xuống khay nước, ngữ khí thật tự nhiên nói với Tiểu Nguyệt.
“A,Được” Tiểu Nguyệt vội vàng gật đầu đáp ứng.
Tối hôm qua mệt chết đi, chẳng lẽ là……
Nhìn lớn hai gò má thiếu phu nhân ửng đỏ, Tiểu Nguyệt bắt đầu miên man bất định , kết quả là khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không tự giác đỏ lên.
Bạch Tấn Vân bởi vì có việc vội, vì thế dặn vài câu xong đã đi .
Tiểu Nguyệt thấy Thái Sinh ngủ say, liền đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Hỗn loạn , Thái Sinh mở to mắt, cảm thấy được cả người đều đau nhức muốn chết, ngồi dậy liền nhìn thấy người đầy hôn ngân, nghĩ đến đêm qua triền miên mặt không tự giác có chút nóng.
Vừa mới mặc y phục, liền nghe thấy Tiểu Nguyệt gõ cửa.
“Thiếu phu nhân, người đã dậy?”
“Ừm, vào đi.” Thái Sinh nhẹ giọng nói, vừa mới đứng lên liền cảm thấy được đầu có chút choáng váng, xem ra mình thật sự không thắng nổi rượu, mới uống một chút liền biến thành như vậy.
“Thiếu phu nhân,người có khỏe không.” Tiểu Nguyệt vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn.
“Ta không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng.” Thái Sinh khoát tay.
“Thiếu phu nhân không khỏe, để em đi nói với thiếu gia phu nhân bị bệnh, để ngài ấy đi về.” Tiểu Nguyệt đỡ Thái Sinh ngồi dậy.
“Khách?” Thái Sinh ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Tiểu Nguyệt,“Ai tới ?”
“Là Biểu thiếu gia.” Tiểu Nguyệt đương nhiên không thích Đường Hiền Nhạc, sắc mặt trầm xuống,“Hắn nói, hắn có hẹn nói chuyện với đại thiếu phu nhân hôm nay .”
Nghe được Tiểu Nguyệt nói, trong long Thái Sinh đột nhiên cả kinh.
Đường Hiền Nhạc!
Chẳng lẽ thời hạn năm ngày đã tới rồi sao?
Làm sao bây giờ,có nên đi gặp hắn hay không, lúc thấy hắn phải làm gì bây giờ……
“Thiếu phu nhân!” Tiểu Nguyệt nhìn mặt Thái Sinh nháy mắt trở nên trắng bệch, có chút lo lắng hỏi:“Nếu không, ta đuổi biểu thiếu gia đi,bảo hắn hôm nào lại đến nha.”
“Không được, ta đi gặp hắn.” Thái Sinh nói xong, đứng lên, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng còn nặng hơn hồi nãy nưa.