Sau khi Bạch Tấn Vân đưa Thái Sinh về đến nhà, cũng không có giống như lời hắn nói khóa hắn trên giường.Ở mức độ nào đó hắn vẫn không nhẫn tâm dùng xiềng xích khóa người Thái Sinh, Bạch Tấn Bân hy vọng có thể sử dụng chính mình để khóa lại tim hắn.
Bạch Tấn Vân không có nói chuyện với hắn, không có nói lời nuôn chiều cũng không có nói táo bạo chẳng qua chỉ im lặng rời đi.
Điều này làm cho trong lòng Thái Sinh không thoải mái,Bạch Tấn Vân trầm mặc để cho hắn cảm thấy bất an,hắn chắc chắn rất thất vọng với mình,Thái Sinh nghĩ như vậy .Nếu thật sự thất vọng rồi vậy hắn bỏ trốn lần nửa có lẽ sẽ thành công, nhưng mà tại sao trong lòng hắn lại khó chịu vậy nha.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn hiện tại dường như mất đi năng lực phán đoán, không biết chuyện gì đúng chuyện gì là sai , tóm lại chỉ cần có lợi với Bạch Tấn Vân cho dù hắn không thể lý giải hành vi chính mình, hắn vẫn kiên trì làm .
Đến buổi tối, Thái Sinh ngồi ở trong phòng chờ Bạch Tấn Vân trở về, theo như ngày thường lúc này hắn đã sớm đã trở lại nhưng mà hôm nay không có.
Thái Sinh mơ hồ cảm giác có một tia bất an, trong đầu lập đi lập lại nhiều lần tình cảnh Bạch Tấn Vân ở thanh lâu ôm nữ nhân uống rượu mua vui.
Càng nghĩ đến đây hắn càng bất an.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra,Bạch Tấn Vân vẫn hé mặt lạnh đi đến, sở dĩ hôm nay trở về muộn hoàn toàn là bởi vì vi ban ngày hắn phải đi ngăn chặn Thái Sinh, gần đây công việc làm ăn rất bận rộn, hắn lại ở thời điểm mấu chốt rời khỏi tiền trang, cho nên sau khi trở về phải ở lại xử lý công việc, cho tới bây giờ mới chấm dứt.
Vào cửa phòng, phát hiện Thái Sinh ngồi ở chỗ kia chờ hắn, trong lòng lại có một tia ấm áp nhưng vẫn bù không được tức giận trong lòng hắn, vì thế hắn không để ý đến Thái Sinh, cởi áo khoác xong trực tiếp đi đến hồ tắm.
Thái Sinh thấy Bạch Tấn Vân trở lại, liền đứng dậy vừa muốn nói chuyện với hắn thì thấy Bạch Tấn Vân nhưng mà hắn lạnh lùng nhìn hắn một cái,sau đó không nói chuyện đi vào tắm .Trong lòng hắn đột nhiên đau một chút.
Bạch Tấn Vân rất nhanh tắm xong, mặc y phục, không nói câu nào trực tiếp lên giường đáp chăn, nhắm mắt ngủ.
Thái Sinh chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, cảm giác thật ủy khuất nhưng hắn không có nói ra miệng, có lẽ như vậy cũng không tệ Bạch Tấn Vân sẽ dần dần lãnh đạm hắn, sau đó quên đi hắn, hắn có thể thuận lợi rời khỏi nơi này .
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng mà ngực không hiểu tạo sao rất đau làm cho hắn ức chế không được, nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy ra cửa phòng, rồi đi ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa phòng,Bạch Tấn Vân khẽ đứng dậy, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Thái Sinh lóe bên cánh cửa,Bạch Tấn Vân có một loại xúc động muốn ôm hắn trở về, nhưng mà hắn nhịn xuống , có lẽ hai người cần một khoản thời gian nhất định để suy nghĩ chuyện bọn họ.
Nếu Thái Sinh thật sự quyết định rời khỏi mình, như vậy cho dù hắn Bạch Tấn Vân có năng lực giam cầm hắn như thế nào thì hắn sẽ không vui vẻ . Nghĩ đến đây Bạch Tấn Vân hít một hơi thật sâu, nằm trở về.
Đóng cửa phòng, ngồi xuống cửa hành lang dài nhìn bầu trời sao, Thái Sinh không ngừng tự hỏi chính mình, nếu không phải Đường Hiền Nhạc bức bách hắn, hắn có thật sự sẽ lựa chọn rời khỏi Bạch Tấn Vân.
Tình cảm của hắn đối với Bạch Tấn Vân là gì? Hắn không biết, nhưng mà hắn biết hắn ỷ lại Bạch Tấn Vân, hắn biết lúc mình không thấy được Bạch Tấn Vân sẽ nhớ đến hắn, bị hắn đụng chạm hắn không cảm thấy chán ghét thậm chí có chút thích,khi bị hắn lạnh lùng hắn lại cảm giác mất mác và khó chịu.
Tình cảm này đến tột cùng là dạng tình cảm gì nha?
Thái Sinh không biết lý giải như thế nào, thân thể tựa vào cây cột đỏ, ngẩn người nhìn bầu trời tối đen……