Nhìn Tiểu Nguyệt quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt,Thái Sinh thật sự không có cách đành phải dịu dàng dụ dỗ nàng.
Thái Sinh ngồi xổm trước mặt Tiểu Nguyệt, mắt xếch dài nhỏ tản ra ánh sáng dịu dàng,đôi môi nhẹ nhàng mím lại, hai đầu lông mày hàm chứa tươi cười.
Tiểu Nguyệt quỳ trên mặt đất đưa tay lau nước mắt nhìn Thái Sinh, đột nhiên có một loại cảm giác rất khác lạ, lời nói nhỏ nhẹ của Thái Sinh làm cho Tiểu Nguyệt nín khóc mỉm cười, lập tức nhào vào trong long Thái Sinh, ôm cổ Thái Sinh vui vẻ nói:“Thiếu phu nhân, cả đời này Tiểu Nguyệt sẽ đi theo thiếu phu nhân,thiếu phu nhân là tốt nhất ……”
Thái Sinh không kịp phòng bị lập tức bị Tiểu Nguyệt gắt gao ôm chặt, thân thể mềm mại của cô gái ở trong lòng hắn, đỉnh ngực cao ngất ở trước người hắn cọ đi cọ lại, làm cho Thái Sinh nhất thời không biết làm sao, hai tay đặt hai bên, ôm cũng không phải đẩy ra cũng không phải.
Ngay tại lúc Thái Sinh xấu hổ,Bạch Tấn Vân giống như cứu tinh đứng ở ngoài cửa, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy hai người một người quỳ trên mặt đất một người ngồi xổm trên mặt đất lúc cả hai ôm nhau, trong mắt hiện lên một tia không vui,sau đó thân thể tựa ở cạnh cửa, có chút hứng thú nhìn dáng vẻ xấu hổ của Thái Sinh và ánh mắt cầu xin hướng về phía hắn.
“A…… Cái kia, cái kia Tiểu Nguyệt a, ta và đại thiếu gia còn chưa có ăn cơm trưa, ngươi đi giúp chúng ta chuẩn bị đi……” Thái Sinh thấy Bạch Tấn Vân căn bản là không có ý giúp hắn, vì thế vội vàng tìm đại một lý do đẩy Tiểu Nguyệt đang ôm ra.
Tiểu Nguyệt bị Thái Sinh nhẹ nhàng đẩy ra, sững sờ nhìn Thái Sinh, thời điểm vừa rồi nàng ôm thiếu phu nhân, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, cảm giác giống như ôm một thiếu niên xấp xỉ tuổi mình.
Nghĩ vậy mặt Tiểu Nguyệt đột nhiên đỏ, tim đập cũng có chút nhanh.
“Tiểu Nguyệt? Chuẩn bị chút cơm trưa cho ta và đại thiếu gia……” Thái Sinh thấy Tiểu Nguyệt có chút sững sờ, vội nhẹ giọng nhắc nhở nàng.
“A!Được.” Tiểu Nguyệt lập tức phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên, một đường chạy thẳng ra ngoài, thẳng đến nàng chạy rất xa mới dừng lại, lấy tay vỗ trong ngực,tim mới đập chậm rãi lại.
Chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, Tiểu Nguyệt đối với việc sinh ra tình cảm kỳ quái với thiếu phu nhân cảm thấy hoảng hốt.
Mang theo lo sợ bất an, Tiểu Nguyệt vội đi phòng bếp,căn dặn đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.
Thấy Tiểu Nguyệt rơi khỏi,Thái Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng lên, phát hiện Bạch Tấn Vân đang đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt rất kỳ quái nhìn chính mình.
“Đại thiếu gia?” Thái Sinh thấy ánh mắt Bạch Tấn Vân có chút khác thường, nhẹ giọng hô một tiếng.
“Được nữ nhân ôm cảm thấy thế nào? Không tồi chứ.” Khẩu khí của Bạch Tấn Vân ghen tuông mười phần.
“Đại thiếu gia,huynh hãy nghe đệ nói, vừa rồi phải….. Ưm……” Thái Sinh vừa định giải thích tình huống vừa rồi lại không nghĩ rằng bị Bạch Tấn Vân nhanh tay bắt được, túm đến trước người hắn, sau đó ghen tuông mười phần hôn lên.
Hôn đến hai gò má của Thái Sinh ửng đỏ, mới bằng lòng buông hắn ra,“Thái Sinh,đệ phải nhớ kỹ, cả đời này của đệ chỉ có thể là người của huynh, ai cũng không được phép gặp mặt đệ!”