Thái Sinh thấy Tích Tích sững sờ nhìn chính mình, có chút không biết làm sao, vội vàng đưa tay sờ sờ mặt mình, nhẹ giọng hỏi:“A, trên mặt ta bẩn lắm sao?”
Tích Rích cúi đầu trong nháy mắt sợi tóc rũ xuống trước ngực,sau cổ lộ ra màu da trắng noãn của nữ tử,để cho người ta miên man bất định.
Thái Sinh trong lúc vô ý thấy, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức xoay đầu, mặt cũng đi theo có chút hồng.
Hai người ở chổ này người thì xấu hổ người thì mắc cỡ, hoàn toàn không phát hiện đối diện có ánh mắt nổi giận, Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh, uống xong đưa rượu sang một bên.
Vật nhỏ này cư nhiên làm trò liếc mắt đưa tình trước mắt hắn.
Nghĩ một chút, hừ một tiếng rồi đứng lên, cả người tản ra hơi thở nổi giận, các nữ nhân vây quanh ở bên người hắn vội vàng tản ra, ngửa đầu không hiểu xảy ra chuyện gì hỏi:“Đại, đại thiếu gia?”
Bạch Tấn Vân không để ý tới các nữ nhân này, đi lên trước một tay giữ chặt cổ tay Thái Sinh, chưa nói câu nào liền kéo hắn đi ra ngoài.
“Đại thiếu gia?” Thái Sinh không rõ đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy bị Bạch Tấn Vân nắm cổ tay rất đau, Bạch Tấn Vân bước đi thật nhanh, hắn chỉ có thể một đường đi theo ở phía sau.
Chạm mặt tú bà uốn éo đi tới,“Ai nha, đại thiếu gia, có phải vài tiểu đồ đê tiện không hầu tốt ngài không a?”
Bạch Tấn Vân cũng không để ý tới, lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay tú bà, tú bà kinh ngạc nhìn ngân phiếu trên tay, nghe được Bạch Tấn Vân trầm thấp nói:“Tối hôm nay liền cho nàng kia phá trinh, mặc kệ là ai, bạc ta trả.”
Nói xong, lôi kéo Thái Sinh đi.
Tú bà yên lặng nhìn hai thân ảnh kia, sau một lúc lâu, hừ lạnh nở nụ cười, thì ra bạch đại thiếu gia đang ghen, bất quá đã cầm bạc của người ta phải làm việc, vẫy khăn lụa, lớn tiếng nói:“Người đâu, đem cô nương Tích Tích kia trói vào trong phòng, đêm nay bắt đầu tiếp khách!”
“Đại thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Thái Sinh hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì làm cho hắn tức giận như thế?
Chẳng qua một người hỏi, một người không có trả lời, thẳng đến hai người về tới Bạch gia, trở về viện riêng của đại thiếu gia, trở lại trước cửa phòng ngủ.
Tiểu Nguyệt đứng ở trước cửa chờ, thấy hai người đã trở lại, mới vội vàng đứng dậy.
“Nơi này không cần ngươi hầu hạ , đi xuống nghỉ ngơi đi.” Bạch Tấn Vân quăng một câu cho Tiểu Nguyệt,sau đó kéo Thái Sinh vào phòng ngủ.
“A” Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên Thái Sinh quay đầu nhìn nàng, ánh mắt kia có chút bất lực, tim Tiểu Nguyệt lại đột nhiên nhảy thình thịch.
A, điên rồi điên rồi! Tiểu Nguyệt lấy tay vỗ vỗ mặt mình, nàng tại sao sinh ra ảo tưởng với thiếu phu nhân nha. Nghĩ rồi vội vàng rời khỏi.
Thái Sinh vốn không biết mình rốt cuộc gì chọc Bạch Tấn Vân, vào phòng, Bạch Tấn Vân không nói hai lời, dùng sức đẩy Thái Sinh ngã trên giường, sau đó hắn liền chèn ép tới.
Ở dưới thân Bạch Tấn Vân, Thái Sinh có loại cảm giác bị cường lực áp bách, ánh mắt ngập nước bất lực nhìn Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia, ngài làm sao vậy?”
“Thay nam trang là có thể cùng nữ nhân liếc mắt đưa tình phải không!” Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh dưới thân, da thịt vốn trắng nõn, bởi vì vừa rồi uống một chén rượu nên có chút hơi hơi đỏ lên, mà đôi môi đỏ mọng kia khẽ mở, kiều diễm ướt át mê người.
“Không có, đại thiếu gia, chúng ta chỉ hàn huyên vài câu……” Thái Sinh không rõ là Bạch Tấn Vân cứng rắn kéo hắn vào nơi ấy, lại làm cho nữ nhân tới ép hắn uống rượu, tại sao hắn chỉ tán gẫu với cô nương kia vài câu hắn liền tức giận như vậy a?
“Tán gẫu vài câu?”Vẻ mặt của Bạch Tấn Vân càng thêm đáng sợ ,nhưng lúc Thái Sinh chưa kịp phòng bị, cúi đầu hung hăng lên môi hắn.
“Ưm……” Thình lình hôn làm cho cả người Thái Sinh run rẩy, cảm giác tê dại làm cho hắn sợ lại có chút khát vọng.
Một nụ hôn thô bạo chấm dứt, Bạch Tấn Vân đưa tay vuốt ve hai má Thái SInh, bá đạo nói:“Thái Sinh, ngươi hãy nghe cho kỹ , đời này ngươi chỉ thuộc về một người Bạch Tấn Vân là ta!”