Thái Sinh cũng không phải tiểu thư khuê các, bên ngoài đối với hắn mà nói cũng không xa lạ, chẳng qua là Bạch Tấn Vân dẫn hắn đi đến nơi hắn chưa từng đi qua.
Mặc kệ là thiếu nữ hay nữ nhân đã có chồng, thậm chí một ít nam nhân đều dừng chân liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Bất quá đối với tất cả việc này,Thái Sinh cũng không cảm thấy được có cái gì, bởi vì hắn từ nhỏ đã bị người trong quán vây xem, mà Bạch Tấn Vân vừa sinh ra đã có người chiều chuộng cho nên không để ý nhưng mà hắn thật ra không nghĩ tới, ở tại nơi này Thái Sinh có thể bình tĩnh như thế.
Bạch Tấn Vân đầu tiên là đưa Thái Sinh vào một tiệm bán y phục, tất cả vải nơi này đều là hang thượng đẳng, ông chủ đang ôm bàn tính tính sổ sách, vừa nhấc đầu lên liền thấy Bạch Tấn Vân đi vào, vội làm bộ mặt tươi cười đi ra đón khách,“A, đại thiếu gia bạch gia, mấy hôm không có tới tiểu *** của ta nha .”
Khóe miệng Bạch Tấn Vân nhếch lên, đưa tay túm Thái Sinh đang đứng phía sau kéo lại đây, đẩy đến trước mặt ông chủ nói:“Ông chủ Triệu, chọn loại vải thượng hạng may mấy bộ y phục cho tiểu huynh đệ này.”
Ông chủ Triệu lúc này mới đem tầm mắt từ Bạch Tấn Vân dời qua người bên cạnh.Khi hắn chú ý tới Thái Sinh, trong lòng cả kinh thầm khen tướng mạo vị thiếu niên này thật xinh đẹp, tuy rằng thân nam nhi, con ngươi lại nhu tình như nước, nhất là đuôi lông mày có nốt ruồi chu sa, lại tăng thêm một phần xinh đẹp.
Thái Sinh không nghĩ tới Bạch Tấn Vân may y phục cho hắn, nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia?”
Bạch Tấn Vân chẳng qua chỉ cười cười, đẩy hắn đến trước mắt ông chủ Triệu,“Đi đo đi.”
Ông chủ Triệu là người sáng suốt,sống đến từng tuổi này có cái gì chưa thấy qua, hai người trước mắt kia theo ánh mắt thì biết là quan hệ không bình thường, vì thế ông chủ Triệu cười có chút mờ ám, cầm dây trong tay vung lên,nhìn Thái Sinh nói:“Vị này ta, theo ta vào phòng đo.”
Thái Sinh không thể cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào, ông chủ Triệu nhìn Bạch Tấn Vân nói:“Đại thiếu gia, bên kia có ít vải mới, thiếu gia xem thử thích cái nào ta sẽ chừa cho ngài.”
Từ tiệm bán vải ra, Thái Sinh lại bị Bạch Tấn Vân kéo vào phòng trọ, ông chủ Kim thấy Bạch Tấn Vân đến cũng giống như bạc đang đến,ông cười toe toét.
Nhưng mà lần này Thái Sinh từ chối, nói cái gì cũng không muốn.
“Đại thiếu gia, ngươi biết cái đó ta không dùng được , ngài đã tặng cho ta một cây trâm cài , có nó là đủ rồi.”
Thái Sinh trong lúc ấy nói ra lời đó, hắn cũng không có nghĩ nhiều, nhưng mà cái gọi là người nói vô tình, người nghe cố ý, Bạch Tấn Vân nghe xong, trong lòng có loại vui mừng không hiểu là gì.
Vì thế, ông chủ Kim tuy rằng cười đưa tiễnnhị vị, nhưng mà trong lòng đang đổ mưa, đây là lần đầu tiên hắn không kiếm được tiền trong tay Bạch Tấn Vân.
Đi dạo cũng có chút mệt mỏi, Bạch Tấn Vân liền đưa vật nhỏ tới một tửu lâu, tửu lâu này thật là xa hoa.Người ra vào chổ này không phải có tiền thì cũng là danh môn vọng tộc.
Đang là giờ cơm, tửu lâu có rất nhiều người,Bạch Tấn Vân đưa Thái Sinh lên lầu hai, tìm vị trí gần cửa xuống ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, trong lúc đó người ngồi bàn đối diện đứng lên đi đến cạnh bọn họ.
Người nọ đi đến bên người Thái Sinh, chưa nói hai lời liền ôm bả vai Thái Sinh, nở nụ cười xấu xa nhìn Bạch Tấn Vân nói:“Tấn Vân, lúc nào ngươi cũng có nam sủng rồi?”
Thái Sinh bị người tađột nhiên ôm lấy, sửng sốt, lập tức cả người cứng đờ, chỉ thấy Bạch Tấn Vân đưa tay cầm lấy hạt đậu phộng trong dĩa, cổ tay run lên, hạt đậu phộng vừa lúc đánh vào ngón tay đặt trên vai Thái Sinh.
“A……” Người nọ bị đau, vội vàng thu hồi tay, hắn không giận ngược lại cợt nhả nói:“Như thế nào, bảo bối như vậy, ngay cả đụng một chút cũng không cho!”