Bạch Tấn Vân hôn bá đạo mười phần, hắn thô bạo dịch chuyển quanh cánh môi ngọt ngào, Thái Sinh giống như một khối mật đường, một khi nếm thử chút hương vị, liền có dục vọng tiếp tục dâng lên.
Môi của hắn bị môi Bạch Tấn Vân bao lấy, cảm thụ được có vật xâm nhập,đầu lưỡi ẩm ướt không ngừng thằm dò bên ngoài cánh môi, giống như đang tìm cơ hội thích hợp để tiến vào trong đó.
Không đúng, không đúng……
Rõ ràng là hai nam nhân, làm sao có chuyện như vậy?
Thái Sinh đột nhiên tỉnh táo lại bắt đầu phản kháng, hắn vặn vẹo vòng eo, hai tay dùng sức đẩy Bạch Tấn Vân, ý đồ thoát thoát khỏi vòng tay của hắn.
Bạch Tấn Vân cảm nhận được người trong lòng mình đang phản kháng, hắn nhướng mày đưa tay đẩy Thái Sinh tựa vào vách tường, tiếp theo hai tay ôm chặt thắt lưng,để cho hắn không đường bỏ trốn.
“A……” Thình lình xảy ra va chạm, làm cho lưng Thái Sinh đau buốt,theo bản năng hé miệng khẽ hừ một tiếng.
Không nghĩ rằng chút sơ hở này để cho Bạch Tấn Vân thừa i cơ, đầu lưỡi tham lam của hắn thăm dò trong miệng Thái Sinh, cùng lưỡi hắn dây dưa ,nước bọt trong miệng hắn rất ngọt.
Thái Sinh chỉ cảm thấy một trận choáng váng, không còn khí lực phản kháng . Thân mình dần dần xụi lơ, tựa vào trong ngực Bạch Tấn Vân.
Hơi thở nóng bỏng từ trên người Bạch Tấn Vân quanh quẩn bên người Thái Sinh, ngay lúc hắn cảm giác chính mình cũng bị hòa tan,Bạch Tấn Vân buông môi hắn ra,nheo mắt nhìn người yên lặng trong ngực.
Thái Sinh đã bị hôn có chút thần hồn điên đảo , hai má ửng đỏ, đôi môi nho nhỏ có chút sưng đỏ, bởi vì hôn kịch liệt mà thở dốc, tất cả những động tác này đều làm tăng thêm nét xinh đẹp.
Bạch Tấn Vân hít sâu một hơi, đến khi tâm trạng mình bình tĩnh, lúc này cả người hắn khô nóng, hắn cần làm lạnh chính mình, vật nhỏ này thế nhưng có thể dễ dàng câu khỏi bản năng của hắn.
Càng tức giận là vật nhỏ này căn bản không có làm gì, chẳng qua là nhìn điềm đạm đáng yêu và nói với hắn vài câu mà thôi.
Huống chi, hắn vẫn là nam nhân!
“Nghe kỹ, hôm nay ta cho ngươi một trừng phạt nho nhỏ! Nếu sau này còn tái phạm, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!” Ánh mắt của Bạch Tấn Vân lập tức trở nên hung ác, hai tay buông thân thể Thái Sinh ra , cũng không quay đầu lại rời đi .
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha, vì sao trở thành như vậy?
Thái Sinh vô lực tựa vào trên tường, đưa tay đụng đôi môi có chút sưng đỏ, tim hắn đập thật nhanh, thật giống như muốn nhảy ra ngoài.
Trên mặt đỏ ửng giống như hai đám mây màu, thủy chung không thể trút bỏ.
Tại sao lại như vậy? Thân thể Thái Sinh theo vách tường trượt xuống, ngồi xuống trên mặt đất, hắn không rõ vì sao Bạch Tấn Vân hôn hắn, vì sao hắn chẳng qua phản kháng mà không chán ghét hắn hôn mình?
Tất cả chuyện này có phải rất kỳ quái hay không?