Hai nam nhân, lấy thân phận thúc tẩu mặt đối mặt nói lời khách sáo, đây là chuyện kỳ quái cỡ nào.
Tiểu Nguyệt cho là tân nương mới gả tới đây chân tay luống cuống, không thích ứng cuộc sống nơi này, nói trở lại, nàng một tiểu nha đầu, thiếu phu nhân phân phó cái gì, nàng nghe theo là được.
Thái Sinh rất không khó giấu người khác, trong lòng nghĩ gì trên mặt đều biểu hiện ra ngoà.Nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng Bạch Tấn Uy cũng có chút không thoải mái.
“Đại ca của ta, thích nữ tử dịu dàng.” Không biết chính mình vì sao nói như vậy, nhưng mà hắn vẫn phải nói, hắn hy vọng có thể giúp người trước mặt.
“Nữ tử dịu dàng? Ha ha……” Thái Sinh lại bị Bạch Tấn Uy chọc cười lần nửa.Nữ tử dịu dàng, cả đời hắn cũng không thể trở thành dạng người như vậy a. Huống chi, hắn cũng không muốn lấy lòng Bạch Tấn Vân kia.Hắn chỉ hy vọng chính mình không được đắc tội với hắn,để cho hắn hài lòng, sau đó người nhà hắn mới có thể bình an.
Đây là suy nghĩ trong long Thái Sinh , thật có chút người vĩnh viễn không biết,“Chị dâu, nếu ngày đó đệ không đưa chị trở về,chị, chị không phải là……”
Được tự do ?
Bạch Tấn Uy muốn hỏi như vậy, không nghĩ tới lời nói còn chưa dứt, người trước mắt đã quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn nói:“Thúc thúc, ngày đó Thái Liên nhất thời hồ đồ, xin thúc thúc không đừng đi nói với người khác, sau này Thái Liên nhất định sẽ an phận sống ở nơi này, cả đời ở nơi này không đi,cho đến khi chết, thúc thúc……”
Thái Sinh sợ Bạch Tấn Uy đi cáo trạng.Nếu Bạch Tấn Vân biết sẽ làm cho lão gia phu nhân biết, chỉ sợ tất cả mọi việc sẽ giấu không được.
“Chị dâu,chị làm cái gì vậy, mau đứng lên!” Bạch Tấn Uy không nghĩ đến nàng quỳ gối trước mặt mình,cho nên chân tay có chút luống cuống, vội vàng đưa tay nâng hắn,“Chị dâu xin yên tâm, ta sẽ không nói với bất kỳ ai ……”
Bạch Tấn Uy vừa đở Thái Sinh đứng lên, đột nhiên tay mình bị một bàn tay khác bắt lấy, dùng sức đem cánh tay trên người Thái Sinh đẩy xuống dưới, sau đó mượn lực đẩy làm Bạch Tấn Uy ngả sang một bên,Bạch Tấn Uy lảo đảo vài bước mới đứng vững, kinh ngạc nhìn người trước mắt,“Đại ca……”
“Bạch Tấn Uy, chú ý thân phận của đệ!”
Bạch Tấn Vân nhíu chặt mày kiếm, hai mắt phun ra ngọn lửa phẫn nộ, lúc này hắn mới thu hồi cánh tay,nhân tiện ôm Thái Sinh vào trong ngực.
Hắn không biết chính mình vì sao tức giận như vậy.Khi hắn thấy Bạch Tấn Uy đỡ Thái Sinh đứng lên, trong lòng không nén được tức giận .
Thái Sinh không hiểu Bạch Tấn Vân vì sao ôm mình,cho nên ngẩng đầu nhìn nét mặt xanh mét của hắn, trong lòng lộp bộp một chút, chẳng lẽ tất cả những gì bọn họ vừa nói Bạch Tấn Vân đã nghe được, cũng biết hắn từng nghĩ tới chuyện chạy trốn, cho nên mới tức giận như vậy?
“Đại thiếu gia……” Thái Sinh mới vừa mở miệng, đã bị giọng nói lãnh khốc của Bạch Tấn Vân cắt đứt .
“Tiểu Nguyệt, đưa nhị thiếu gia ra cửa!”
“Dạ” Tiểu Nguyệt cúi người đi đến trước mặt Bạch Tấn Uy,“Nhị thiếu gia, mời trở về.”
Không hề để ý tới Bạch Tấn Uy, Bạch Tấn Vân đưa tay bắt lấy cổ tay Thái Sinh, cứng rắn kéo hắn đi.
Bạch Tấn Uy nhìn vẻ mặt bất lực của Thái Sinh, hai tay nhanh chóng siết thành quả đấm.