Nhìn hai người hộ viện kia giống như thần giữ cửa,Bạch Tấn Vân biết chính mình tạm thời không thể bước ra, bởi vì hắn hiểu rõ mẹ mình, thủ đoạn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Quả nhiên xa xa đã nhìn thấy Bạch Tấn Uy chạy tới.
“Thế nào?” Bạch Tấn Vân quan tâm hỏi.
“Đại ca, Thái Sinh hắn không có trở về.” Bạch Tấn Uy khẩn trương nhìn Bạch Tấn Vân.
“Cái gì?” Bạch Tấn Vân cau mày nhìn Bạch Tấn Uy , Thái Sinh không trở về? Vậy hắn đi đâu nha ?
“Đại ca, Thái Sinh có thể là bởi vì rất thương tâm hay không, cho nên đi sang nơi khác không có trực tiếp về nhà?” Bạch Tấn Uy nhìn Bạch Tấn Vân.
Bạch Tấn Vân nghĩ nghĩ rồi đột nhiên xoay người xông ra ngoài , hai người hộ viện còn không có tới kịp ngăn đón,Bạch Tấn Vân đã chạy thật xa , hộ viện vừa muốn đuổi theo,lại bị tay của Bạch Tấn Uy đè lại.
“Hai người các ngươi nói ta cho đại đi.” Nói xong Bạch Tấn Uy buông lỏng tay ra, xoay người vào sân.
Hai hộ viện nhìn nhìn lẫn nhau,không hề lộ ra.
Bạch Tấn Vân dọc theo từng cái ngã tư đường tỉ mỉ tìm, hắn lúc này mới phát hiện hắn thật sự không hiểu rõ Thái Sinh lắm, ngoại trừ hắn ngày ngày ở Bạch phủ, còn lại hắn dường như hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc thương tâm hắn sẽ làm gì, sẽ đi đâu?
Cuối cùng Bạch Tấn Vân đi dọc bờ đê, tìm hoài cũng không thấy bóng dáng Thái SInh, chẳng lẽ hắn đã đi trở về sao?
Nghĩ đến đây Bạch Tấn Vân chạy về nhà Thái Sinh, phát hiện cha và mẹ Thái Sinh đều ngồi ở trong sân chờ Thái Sinh về nhà, nhìn thấy Bạch Tấn Vân, mẹ Thái Sinh lập tức đứng lên, có chút kích động nói:“Đại thiếu gia, Sinh Nhi, Sinh Nhi không trở về…… không phải là xảy ra chuyện gì đó?”
“Thái lão phu nhân,mẹ đừng sốt ruột, con sẽ đi tìm.mẹ biết Thái Sinh thích nơi nào không?” Bạch Tấn Vân muốn thu hoạch càng nhiều tin tức.
※※※
Bạch Tấn Uy tuy rằng người đang trong sân nhưng tâm lại sớm bay ra ngoài, hắn cũng vô cùng nhớ thương Thái Sinh, hắn luôn luôn thuận theo không thể làm gì khác hơn là lo lắng.
Không thấy , nhất định là có nguyên nhân .
“Biểu thiếu gia, đại thiếu gia của chúng ta không có ở đây.” Cửa hộ viện vang lên thanh âm khiến cho Bạch Tấn Uy chú ý, hắn chạy đến chỉ thấy Đường Hiền Nhạc đứng ở cửa, vẻ mặt cười tươi.
“Biểu ca.” Tuy rằng không có nửa điểm huyết thống, nhưng mà Bạch Tấn Uy từ nhỏ thành thói quen theo Bạch Tấn Vân gọi hắn là biểu ca.
“Sao,Tấn Uy, huynh của đệ đâu?” Đường Hiền Nhạc vừa nói vừa nhìn vào mặt trong viện.
“Huyng ấy không có ở đây, biểu ca có chuyện gì có thể cùng đệ nói, đệ sẽ chuyển lời cho huynh ấy.” Bạch Tấn Uy theo trong ánh mắt của Đường Hiền Nhạc nhìn ra hắn dường như có chuyện sốt ruột.
“Không cần, ta lần sau đến tìm hắn.” Đường Hiền Nhạc nhìn Bạch Tấn Uy gật đầu,“Ta đi trước.”
Đường Hiền Nhạc đi không lâu,hắn thấy Thái Liên ăn mặc chỉnh tề từ bên trong đi ra, không coi ai ra gì đi qua trước mặt Bạch Tấn Uy, thẳng đến sân đối diện của Bạch lão phu nhân.
Bạch Tấn Uy nhìn thấy bóng người Thái Liên,hắn nghĩ thầm nữ nhân này tìm đại nương chắc chắn không có chuyện gì tốt.
………..
Bạch Tấn Vân đi tìm kiếm những nơi mà cha mẹ Thái Sinh nói,nhưng mà không có th bóng dáng của Thái Sinh, tiểu tử này đi đâu nha!
Không phải là mẹ hắn sợ hắn đi tìm nên dấu hắn rồi chứ?
Nghĩ đến đây,Bạch Tấn Vân xoay người muốn chạy trở về, vọt vào trong phòng của Bạch lão phu nhân.
Bạch lão phu nhân đang cùng Bạch lão gia nói chuyện,thấy Bạch tấn vân trực tiếp xông vào, liền nghiêm mặt quát lớn một câu:“Không có quy củ.”
“Mẹ,con chính là muốn hỏi mẹ, Thái Sinh đâu, có phải mẹ giấu hắn rồi không?” Bạch TấnVân mới mặc kệ cái gì quy củ hạnh kiểm xấu , hắn hiện tại cần biết chính là Thái Sinh đang ở đâu,thái Sinh đi nơi nào .
Hiện tại bên ngoài trời đã tối rồi, nơi nơi tìm khắp đều không thấy bóng dáng của hắn, ai còn thời gian quản quy củ gì nha .
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Bạch Tấn Vân, Bạch lão phu nhân thở dài, quay đầu nhìn Bạch lão gia nói:“Lão gia, thiếp có chuyện nói với Tấn Vân,chàng đi nghỉ ngơi trước đi.”
Lấy người vợ về lại là nam nhân, chuyện này Bạch lão phu nhân vẫn gạt Bạch lão gia, cho nên thời điểm nói đến Thái Sinh, Bạch lão phu nhân bảo Bạch lão gia đi trước.
Bạch lão gia đi rồi, Bạch lão phu nhân mới đưa tầm mắt chuyển sang Bạch Tấn Vân.
“Mẹ, có mẹ phải mẹ giấu Thái Sinh rồi không?”
“Đúng, đúng là mẹ đem Thái Sinh giấu rồi.”
Thật ra Bạch lão phu nhân cũng không biết Thái Sinh ở nơi nào, bà chính là nhìn thấy Bạch Tấn Vân vì một tên tiểu tử mà mất đi lý trí
“Cái gì? Mẹ, mẹ giấu hắn ở đâu ?” Bạch Tấn Vân không nghĩ tới mẹ lại thoải mái thừa nhận .
“Mẹ sẽ không nói cho con biết.” Bạch lão phu nhân lạnh lùng nói,“Tấn Vân, con xem bộ dáng bây giờ của con ra sao ! Vì một tên tiểu tử kia đáng giá sao?”
“Mẹ,mẹ uy hiếp nếu Thái Sinh không rời đi bà sẽ giở thủ đoạn với nhà họ Thái.Hắn đã rời khỏi hắn đã làm theo lời mẹ, mẹ vì sao lại lật lọng? Mẹ giấu hắn ở đâu vậy, nói cho con biết!” Trong lòng Bạch Tấn Vân lo lắng khi nghe thấy tin tức này lập tức hóa thành lửa giận, bất chấp cái gì hắn lớn tiếng chất vấn Bạch lão phu nhân.
“Không giỡ chút thủ đoạn, con làm sao ngoan ngoãn ở lại đây!” Bạch lão phu nhân thật sự không nghĩ tới, Tấn Vân đối tên Thái Sinh kia cảm tình lại sâu như vậy, đều này phải trách người làm mẹ, từ nhỏ liền nuông chiều hắn, mới có thể làm cho hắn muốn làm gì thì làm như vậy.
“Chờ đến khi nào con làm Thái Liên mang thai, mẹ sẽ thả Thái Sinh ra!” Nói xong Bạch lão phu nhân đứng lên, nhìn đứa con mình lạnh lùng nói:“Thái Sinh ở trong tay mẹ.”
Nói xong Bạch lão phu nhân liền đi , để lại Bạch Tấn Vân đứng ngẩn người.
Đầy bụng tâm sự trở về chính sân mình, mới vừa vừa vào cửa liền bị cánh tay của Bạch Tấn Uy giữ chặt, bức thiết hỏi:“Huynh,tìm được Thái Sinh chưa?”
Bạch Tấn Vân nhìn Bạch Tấn Uy, sau một lúc lâu mới mở miệng nói:“Bị mẹ huynh giấu rồi.”
“Cái gì?” Bạch Tấn Uy có chút không tin lổ tai của mình,“Huynh không lầm chứ? Đại nương tuy rằng là người có thủ đoạn, nhưng Thái Sinh đã ra khỏi Bạch phủ , đại nương sẽ không ra tay với hắn .”
“Là mẫu thân chính miệng nói cho huynh biết , mục đích là để Thái Liên sinh con của huynh. Thật buồn cười nha.” Bạch Tấn Vân cười tự giễu,“Không phải là làm cho một nữ nhân mang thai sao, không cần dung thủ đoạn như vậy! Huynh hiện tại sẽ làm cho nàng mang thai!” Nói xong Bạch Tấn Vân liền đi nhanh về phòng ngủ của mình.
“Huynh,huynh bình tỉnh một chút……” Thấy Bạch Tấn Vân có chút xúc động,Bạch Tấn Uy nhanh giữ chặt cánh tay của Bạch Tấn Vân,“Huynh, đệ cuối cùng cảm thấy được việc này có chút không đúng, huynh hiện tại nên tỉnh táo lại!”
Bạch Tấn Vân nghe thấy Bạch Tấn Uy nói, mày nhíu lại cùng một chỗ, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng:“Tấn Uy, đệ đi tra thử xem,biết đâu có thể tra ra Thái Sinh ở đâu.”
“Ừm,đệ biết.” Bạch Tấn Uy gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới đến buổi chiều Đường Hiền Nhạc đã tới, liền thuận miệng nói:“Huynh, buổi chiều đại biểu ca đến đây.”
“Hắn tới làm cái gì?” Nghe được Đường Hiền Nhạc đã tới, Bạch Tấn Vân bật người cảnh giác.
“Không biết,đệ hỏi hắn chuyện gì hắn không nói, nhưng mà hắn nói lại đến nửa.” Bạch Tấn Uy nói.
Đường Hiền Nhạc?
Hắn đến tìm ta có chuyện gì?
Chẳng lẽ Thái Sinh là do hắn và mẹ hợp tác bắt đi ?
Nếu là như thế này, hắn đến mình là để nói cho mình Thái Sinh ở đâu sao?
“Huynh, huynh đêm nay tính làm sao bây giờ? Xem ra, đại nương nhất định không cho huynh ra ngoài .” Bạch Tấn Uy nói xong, ánh mắt bất giác liếc về phía phòng ngủ của Bạch Tấn Vân.
“Chuyện này đơn giản thôi, ngủ ở thư phòng.” Bạch Tấn Vân nói xong xoay người, đứng ở trong viện hô to:“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt –”
Hơn nữa ngày, Tiểu Nguyệt mới chạy tới,“Đại thiếu gia,gọi Tiểu Nguyệt có chuyện gì?”
Bạch Tấn Vân đánh giá Tiểu Nguyệt, vươn tay chỉ vào cái trán Tiểu Nguyệt:“Nha đầu chết tiệt kia,thiếu phu nhân của ngươi bỏ đi ngươi không thèm hầu hạ đại thiếu gia nửa nha?”
“Không có, Tiểu Nguyệt làm sao có thể không hầu hạ đại thiếu gia nha.” Tiểu Nguyệt đưa tay xoa lên cái trán bị Bạch Tấn Vân chỉ đau.
“Đi dọn dẹp thư phòng, chuẩn bị chăn, bổn thiếu gia hôm nay phải ngủ ở thư phòng.” Bạch Tấn Vân phân phó nói.
“Dạ ” Tiểu Nguyệt đáp, sau đó theo lời hắn chạy đi làm việc.
“Huynh,giờ không còn sớm đệ đi về trước ,em sẽ điều tra Thái Sinh bị giấu ở đâu, yên tâm đi.” Bạch Tấn Uy đưa tay dùng sức đặt lên trên vai Bạch Tấn Vân, dùng sức vỗ vỗ.
Không biết vì sao giờ phút này hắn có cảm giác trong sáng, tuy rằng trong long hắn vẫn là thích Thái Sinh, nhưng nhìn thấy tình yêu của hai người gặp nhiều trắc trở như vậy hắn không đành lòng can thiệp vào.
Nếu Thái Sinh có thể bình an tìm được, hắn thật sự hy vọng huynh ấy yêu thương hắn.
Thái Sinh có thể hạnh phúc có thể mỉm cười chính là hạnh phúc lớn nhất của Bạch Tấn Uy.
“Đương nhiên, đệ đệ làm việc thì huynh yên tâm rồi.” Bạch Tấn Vân nhìn Bạch Tấn Uy nở nụ cười sáng lạn,nụ cười này xóa tan ngăn cách giữa hai huynh đệ.