Vãn Mị tỉnh lại, ý thức dần hồi phục vừa hay phát hiện bản thân vẫn còn sống, nàng nhéo lên tay mấy cái liền thét lên.
-Mình vẫn Còn sống?.
Nụ cười trên môi chưa kịp tắt đã phát hiện ra chỗ không đúng lắm.
- Aaaa....!Đây ...!Đây không phải là Ninh Vương phủ sao? Sao ta lại ở đây.
Tiếng hét của nàng làm kinh động đến nha hoàn bên ngoài, bọn họ hối hả chạy vào.
- Vãn Cô nương, cô không sao chứ?
Nàng lấy lại bình tĩnh ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi.
- Sao ta lại ở đây.
- Ninh Vương Gia hôm qua đã mang người về.
Vết thương trên vai cũng đã xử lý xong.
Ngài ấy dặn cô nương nghỉ ngơi cho tốt.
Ra là vậy, nàng lại mang nợ hắn thêm một lần nữa, không biết khi nào sẽ bình phục, vết thương cũ chưa khỏi nay lại thêm vết thương mới, xem ra lần này phải ở lại Ninh Vương phủ một thời gian rồi.
--------------
Tối đó nam nhân thanh tú kia đến thăm nàng, hôm nay hắn mặc bạch y bào trong rất tuấn lãng.
Vừa nhìn thấy nàng hắn có chút khẩn trương.
- Vãn Mị cô nương hình như đang chờ tại hạ?
Nàng bước tới một tay vịnh lấy vết thương tiến tới cạnh hắn.
- Đúng vậy, là ta đang chờ ngài...!Ta muốn hỏi hôm đó ngài có thấy bằng hữu của ta không?.
Hắn lắc đầu.
- Ta không thấy, vừa tới chỉ thấy mỗi mình cô nương gặp nạn.
Nàng bắt đầu lo lắng, giọng nói thập phần rung rẩy.
- Không thể nào, rõ ràng là thoát khỏi Thính Trúc Viện không có khả năng bị bắt lại có đúng vậy không?
Ninh Vương không đáp lại lời nàng, hắn chỉ trầm tư một lúc lại nói.
- Tại hạ không thấy ai cả, có lẽ bằng hữu của cô nương đã thoát nạn rồi.
Vãn Mị thở dài, cầu mong huynh ấy bình an, nếu lỡ không may xảy ra chuyện gì chắc chắn nàng sẽ rất hối hận.
Lúc đó do tình huống cấp bách chính nàng đã nghĩ ra kế sách lừa đảo bọn họ.
một mực bắt Trường An giả vờ giao nàng mục đích khác chính là muốn lấy thuốc giải cho huynh ấy, nào ngờ sự tình ngoài dự liệu, khiến cả nàng và Trường An điều gặp đại nạn.
Lần này coi như xong rồi, đến tung tích của hắn nàng còn không biết sao có thể thực hiện bước tiếp theo, nhìn biểu hiện của nàng, Ninh Vương tỏ vẻ tò mò hỏi.
- Chắc hẳn vị bằng hữu kia rất quan trọng với cô nương.
- Huynh ấy là người thân duy nhất của ta.
- À...
Hắn à một tiếng rồi lại ngưng.
Nàng ngước mắt nhìn hắn .
- Sao ngài biết ta ở Thính Trúc Viện? Sao lại cứu ta?
Lại là câu hỏi cũ rích từ nàng, lần nào gặp hắn nàng cũng điều hỏi câu hỏi đó "sao lại cứu nàng" căn bản hắn cũng không hiểu bản thân mình muốn gì.
nghe nàng hỏi thế hắn nhẹ nhàng đáp.
- Chỉ là ta thuận đường ngang qua, vừa hay lại gặp cô nương bị bọn họ truy đuổi.
- Ra là vậy...!ta chính là người của Thính Trúc Viện nhưng giờ thì khác rồi,giờ ta đã thành tội nhân của bọn họ.
- Vãn Mị cô nương không phải là nữ tử tầm thường.
Hiểu được ý tứ sâu xa trong lời hắn nàng khẽ thở dài.
- Nếu ngài còn ở cạnh ta, ta sợ đám người Thính Trúc Viện sẽ hại ngài, bọn họ vốn không có tính người...!Ta không muốn liên lụy tới Ninh Vương phủ.
Hắn nhìn nàng ánh mắt có chút gợn sóng.
- Vãn cô nương là đang lo cho tại hạ.
Nàng gật đầu thành thật đáp.
- Đúng là ta đang lo cho ngài, ngài nghĩ xem Ninh Vương phủ không chỉ có 1 mình ngài, nếu xảy ra cớ sự gì chính ta sẽ liên lụy đến nhiều người vô tội khác.
- Vãn cô nương là người tốt.
Giọng hắn trầm thấp mang đầy thâm tình, ánh mắt có chút lưu luyến nhìn nàng.
Nàng không tự chủ được liền lui sau vài bước bất ngờ giẫm phải viên đá liền ngã về sau, hắn đưa tay đỡ lấy eo nàng.
Khoảng cách giữa nàng và hắn bỗng chốc kéo gần, khiến nàng không thoải mái khẽ nói.
- Ninh Vương Gia.
- Ta họ Ninh...Vãn cô nương cứ gọi ta là Ninh Công Tử được rồi.
Nàng cười một cách gượng gạo liền trực tiếp đưa tay đẩy hắn ra xa nào ngờ lại chạm phải vết thương trên tay hắn khiến hắn đau đến nhíu mày.
- Ninh Công Tử, ngài không sao chứ.
Hắn lùi ra sau cách nàng khoảng nửa bước chân đáp.
- Chỉ là sây sát ngoài da, tại hạ ko sao.
Nhìn mặt hắn nàng thấy rõ sự không thoải mái nhưng hắn lại cố tình nói rất ổn.
Nàng phải kiểm tra một tí.
Nói rồi nàng kéo ống tay áo hắn lên, quả nhiên phía dưới lớp y phụ dày cộm kia là vết thương do cung tiễn gây ra, miệng vết thương tuy nhỏ nhưng lại vô cùng sâu nhìn rất đáng sợ.
Nàng sau khi thấy vết thương trên tay hắn liền đau xót tựa như bản thân mình bị thương.
- Ninh Công Tử, là ta đã hại ngài rồi...!Ngài đáng lý ra không nên cứu ta, đám người của Thính Trúc Viện sẽ không tha cho ngài.
Thấy biểu hiện đau lòng này của nàng hắn thu trọn vào tầm mắt, đáy lòng có chút ấm áp, hắn bước tới, tay trái xoa nhẹ tóc nàng.
- Ta không sao thật mà, Vãn cô nương đừng lo, vết thương này so với vết thương trên vai và lưng cô nương chẳng đáng là bao.
- Sao ngài có thể so sánh như thế được, ta thân chinh chiến dù cho binh đao đâm vào cũng không sao, còn ngài chính là Ninh Vương Gia thân thể ngọc ngà, ta không thể bì được.
Ninh Vương không biết nên dùng lời nào để an ủi nàng, chỉ đành ngậm ngùi nhìn đôi mắt xinh đẹp kia long lanh nước vì hắn.
-------
Đoạn Ninh Vương ngồi đối diện nàng, tay hắn bị nàng chế trụ đặc vững vàng trên mặt bàn, nàng chính là đang xử lý vết thương giúp hắn.
- Ninh Công Tử, nếu có đau cứ nói với ta...!Ta trước nay chưa từng làm qua mấy việc này nên có chút vụng về, ngài không cần khách sáo mà kiềm chế đâu.
Hắn gật đầu nhìn nàng nhưng trên trán đã vã đầy mồ hôi.
Thật sự bản thân cảm giác đã nợ hắn quá nhiều.
Nàng Vừa bôi vừa thổi, mong giúp hắn dịu đau được phần nào, phong cảnh lúc này có chút mập mờ, 1 nam 1 nữ ngồi cạnh nhau không những đụng chạm mà đối phương còn dành những hành động thân mật khiến nam nhân kia đỏ tía tai.
Hết Chương 5.