Trăng tròn treo trên đỉnh đầu, đây là lần thứ 2 nàng phải chịu cảnh đau đớn cùng cực nhất, cổ trùng tái phát lần này nó không những cắn xé mà còn xuyên thủng cả lục phủ ngũ tạng của nàng, cơn đau càng lúc càng dữ dội từng con cổ trùng như được dịp gặm nhấm cơ thể đang dần tàn phế này khiến nàng lăn lộn trong hồi thống khổ, phút chóc liền nôn ra một dịch thể màu đen tanh hôi khiến miệng lưỡi như nuốt phải nước sôi đầy bổng rát.
Nàng nghiêng người tay nắm chặt thành giường, cố trấn an bản thân phải thật chịu đựng, chỉ vài giờ nữa thôi, cơn đau này sẽ qua nàng sẽ sống tiếp.
Nàng nhất định phải sống.
Giây phút tranh đấu với tử thành nàng ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo, đầu nàng va vào thành giường máu chảy lăn thành dòng trên má.
Nàng đau đớn cuộn tròn người lại, ép bản thân không được kêu rên, nàng sợ đám người của Thính Trúc Viện sẽ lại đến.
Trăng đêm nay thật đẹp, to tròn làm sáng bừng cả khuôn viên rộng lớn, dưới mặt hồ hằn rõ bóng trăng đang đung đưa theo làn nước, mọi cảnh vật điều đẹp đến động lòng người.
bên ngoài có vài tên gia đinh đi tuần tra, khung cảnh màng đêm thêm vài phần cô tịch.
Tưởng chừng không thể chống cự được bao lâu, thì bên ngoài phủ truyền đến tiếng chân hối hả, nối tiếp nhau hướng về phía phòng nàng mà xong vào, lúc nàng tưởng rằng người của Thính Trúc Viện đã đến thì ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ đối phương được nữa.
Nam Nhân kia thân ảnh cao quý đỡ lấy vai nàng, hắn ôm nàng vào lòng run lên từng hồi.
- Vãn Mị.
Nàng vừa nghe giọng hắn cơ hồ cũng đoán được người trước mặt là ai? Nàng nở nụ cười thống khổ với hắn.
- thật sự là chàng sao? không phải là người của Thính Trúc Viện tới tìm ta sao?
Nam nhân kia nhìn nữ tử trước mặt đau lòng, tay hắn đang run rẩy hay do cơ thể nàng đang run rẩy nàng mơ hồ không thể phân biệt được, ngón tay hắn lướt trên môi lau đi vết máu còn sót lại bên khóe môi nhìn nàng đáp.
-Vãn Mị, ta sẽ cứu nàng...!Là ta chậm một bước khiến nàng phải chịu đau khổ nhưng vậy, tất cả là lỗi của ta.
Nói rồi hắn lấy trong ngực một lộ bạch ngọc, bên trong là chứa thuốc giải, hắn lấy ra 1 viên rồi nhét vào miệng nàng.
Nhưng miệng nàng lúc này đã bị cổ trùng khống chế không thể tự động nuốt được thuốc, hắn cố đưa thuốc vào, thuốc lại trào ra thêm vài lần kèm theo đó là máu tanh tưởi vương đầy mặt đất.
Một khung cảnh đầy mùi máu tanh như thế này, hắn trước nay chưa từng thấy hay nói đúng hơn là hắn không muốn thấy, giờ phút này chứng kiến thống khổ của nàng hắn mới nhận ra bản thân đã quá tàn nhẫn với người hắn thương đến thế nào.
Vãn Mị chật vật nằm trong lòng hắn, hơi thở nàng dần yếu đi...!Lượng cổ trùng trong cơ thể không ngừng làm loạn, chỉ mới 2 tháng không có thuốc giải đã khiến cho nàng thành ra bộ dạng sống không bằng chết.
Nàng đưa tay kéo vạt áo bào của nam nhân trước mặt, giọng nói mỏng manh tựa như gió lướt qua tai hắn.
- Ta không nghĩ bản thân sẽ chết ở Ninh Vương phủ.
Nhưng giờ thì không thể rồi...!Ta không còn sức chống cự được nữa.
Nói rồi nàng đưa tay sờ lên gượng mặt hoàn mỹ kia, ngón tay lướt nhẹ từng đường nét tinh xảo trên gương mặt hắn, mọi góc cạnh của chàng nàng đều muốn nhớ mãi trong lòng mình, cho dù có chết đi cũng sẽ nhớ mãi hình bóng của chàng.
Ngón tay lướt tới cánh môi mỏng mịn kia liền bị hắn giữ lại, môi hắn chạm lên ngón tay mảnh mai của nàng, hắn hôn từng đốt ngón tay, giọng hắn trầm thấp cực hạn như đang kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
- Vãn Mị, nàng sẽ ở bên ta có đúng không?.
Vãn Mị bị cơn đau hành hạ cơ bản không hiểu được ý tứ của hắn....!Nàng muốn nói với hắn thêm vài câu nhưng miệng không theo sự điều khiển của nàng, căn bản không nói thành lời.
Hắn lại nói, trong thanh âm thêm vài phần cứng nhắc.
- Nếu đã là người của ta, nàng biết phải như thế nào rồi chứ, sẽ trung thành ở bên ta, 1 bước cũng không phản bội ta...!Đó là mệnh lệnh.
Vãn Mị lại ho vài tiếng liền nôn một ngụm máu độc ra ngoài, máu thấm ướt cả ngực hắn, nhưng hắn không gê tởm chỉ nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng.
Nàng không trả lời với hắn, mắt cũng không thể nhìn hắn, cứ như thế mặc hắn tùy ý mà dò xét.
Cuối cùng sau một hồi thống khổ, hắn quyết định bồi thuốc cho nàng bằng cách, truyền thuốc từ miệng hắn qua miệng nàng, ép nàng phải nuốt xuống từng thứ một, kể cả tình yêu mà hắn dành cho nàng, kể từ giờ phút này...!Nàng chính thức thuộc về hắn.
-------------
Tỉnh lại sau cơn ác mộng, Vãn Mị mở choàng mắt nhìn mọi vật xung quanh, nàng xác định bản thân vẫn còn sống liền thở dài cảm thán, đau như thế mà vẫn chống cự được xem ra bản thân nàng cũng không tầm thường, nàng còn sống quả là một kỳ tích.
Nàng vừa ngồi dậy đã thấy thân ảnh tôn quý kia xuất hiện, hắn vẫn vậy khí chất không thể xem thường được.
Hắn từng bước tiến lại ngồi cạnh nàng, tay hắn đưa lên kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng, sau khi chắc chắn nàng không bị sốt mới bình tâm nói.
- Vãn Mị ! nàng còn chỗ nào không khỏe sao?
Vãn Mị sau khi nghe xong liền nhỏ giọng đáp.
- Ninh Công Tử, là chàng cứu ta?
Hắn nghe xong liền cong môi, nụ cười thêm vài phần quyến rũ hiếm khi thấy ở hắn.
- Vãn Mị, Ta từng hứa sẽ cứu nàng.
Nàng chớp mắt vài cái như không tin vào tai mình nhìn hắn như vị phật đang lang tỏa hào quang.
- Chàng đã thực sự điều chế ra thuốc giải rồi sao?.
Từ khi nào sao không nói cho ta biết!?
Hắn trầm tư nhìn nàng vài giây sau mới lên tiếng.
- Chỉ mới đây thôi, chưa chắc chắn nên không nói với nàng.
Nàng nhìn hắn, bật khóc nức nở...!Bao nhiêu tâm tư giấu kín bấy lâu đều để lộ trước mặt hắn, 1 chút cũng không sót lại.
- Ninh Công Tử, là chàng đã cứu ta thêm 1 lần nữa, ta chính là mạng nợ chàng, đời này sẽ không trả nổi cho chàng....
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị người kia chen ngang, cướp laais lời nàng định nói....
- Vậy hãy làm người của ta, ta hứa sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi thêm lần nào nữa đâu.
Vãn Mị mắt ướt lệ nhòa nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, hắn không kiên dè đưa tay lau đi nước mặt đọng lại trên má nàng, từ tốn nói.
- Ta chỉ sợ nàng chê ta bệnh tật, thân thể yếu ớt..sẽ không ở cùng ta.
Nàng nghe hắn nói vậy liền đau xót lắc đầu vài cái nói.
- Ta sẽ không bỏ chàng, sẽ mãi bên chàng, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ bên cạnh chàng.
Ta hứa..
Ta nhất định sẽ làm được.
Hắn nghe từng lời thổ lộ của nàng như rót mật vào tai, bước tới ôm nàng vào lòng, tay vỗ nhẹ lên tóc nàng dịu dàng nói.
- Ta cũng sẽ không bỏ nàng, nhất quyết không để nàng rời khỏi ta, dù chỉ là nửa bước.
-----------
Hết chương 11