Lúc Lâm Trì tỉnh lại đã là sau giữa trưa, nàng ngước mắt nhìn trần nhà xa
lạ, mờ mịt một hồi, đến lúc Sách Đồng bưng thức ăn vào, nàng mới tỉnh
táo lại.
Lâm Trì vừa ăn như hổ đói vừa hỏi: “Đây là nơi nào? Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu?”
Sách Đồng lẳng lặng nhìn nàng ăn, rồi nhét y phục mới vừa mua vào trong ngực Lâm Trì nói: “Chúng ta trước tạm ở lại trấn nhỏ bên dưới Vô Mặc sơn
trang, đợi sư phụ ngài trở lại, bên ngoài đều là Lệnh Truy Nã ngài, tiểu thư thay y phục trước đi.”
Lâm Trì bận rộn mở bọc y phục
trong tay, đến lúc thấy kiểu dáng y phục bên trong, tâm tình thoáng chốc sụp đổ: “Thât sự phải mặc y phục kiểu này sao?”
Sách Đồng đáp như chém đinh chặt sắt: “Phải!”
...... Hắn đã bất mãn việc một tiểu cô nương cứ thích mặc nam trang ra đường lâu rồi!
Thay y phục xong, Sách Đồng còn đặc biệt nhờ bà chủ khách điểm vấn tóc cho
Lâm Trì, tóc rối trước trán được cắt bằng, mềm mại rũ xuống trán, che
lại nửa đôi mắt, tóc mai búi lệch, cắm một cây trâm ngọc màu tím, bà chủ còn hảo tâm giúp Lâm Trì thoa chút son phấn.
Nhìn lại mình
trong gương đồng, Lâm Trì đã hoàn toàn không nhận ra cô nương thoạt nhìn vô cùng thanh tú trong gương kia rốt cuộc là ai.
Sách Đồng
rất hài lòng, nếu đem so sánh với bức họa trên lệnh truy nã thì không
thể nhìn ra là cùng một người. Vì vậy hắn vội lôi Lâm Trì ra đường lớn,
nói cho oai là dẫn nàng đi nghiệm thu thành quả.
Mặc dù Lâm
Trì cảm thấy loại hành động nghiệm thu thành quả này thật sự rất ngu
ngốc, nhưng cuối cùng vẫn lẳng lặng đi theo hắn. Ừm, hình như...... đã rất nhiều ngày nay nàng không ra ngoài dạo phố rồi.
Mặc
dù ngoài miệng nói là đi dạo phố, nhưng chưa dạo được bao lâu, Lâm Trì
đã cảm thấy thà rằng nàng ở trong khách sạn còn hơn......
Nhìn nàng như vậy, Sách Đồng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, bèn mua một vài nhu yếu phẩm cần thiết, liền dẫn Lâm Trì đến quán rượu.
Một bàn món ăn ngon khiến Lâm Trì mặt mày hớn hở ngay tức khắc. Sách Đồng
rất sầu khổ, nuôi tiểu thư thế này khiến hắn có cảm giác giống như đang
chăn heo?
Đang lúc buồn rầu, một nhóm người tiến vào trong quán rượu, không gian vốn ồn ào nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Lâm Trì ngẩng đầu liếc nhìn, thiếu chút nữa nghẹn.
Đỗ Nhược!
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là chạy mau!
Thân thể nàng còn chưa kịp động, liền bị Sách Đồng nhanh chóng đè lại. Hắn
hạ thấp giọng, nói: “Tiểu thư, nếu như ngay cả bọn họ cũng không nhận ra ngài, vậy từ này về sau chúng ta không cần phải trốn nữa.”
Lâm Trì: “......”
Ta không thèm! Ăn mặc như vậy, nếu bị phát hiện còn khó chạy trốn hơn!
Cũng may đám quan sai cũng không có tâm tư tìm người. Bọn họ cúi đầu, thần
sắc buồn bã, y phục xốc xếch, giống như vừa mới bị người ta đùa giỡn.
Bọn họ ngồi vào một chiếc bàn trong góc, không ngừng nhỏ giọng oán trách.
Lâm Trì liếc mắt qua nhìn trộm, mới phát hiện ra trong đám quan sai, y phục Đỗ Nhược là chật vật nhất. Phát quan của chàng bị tháo xuống, mái tóc
dài đen mượt xõa tung trên vai, trên trường bào còn lưu lại khá nhiều
dấu son môi đỏ tươi, cũng may ánh mắt Đỗ Nhược luôn trong suốt, dáng
người thanh nhã nên mới không bị người khác hình dung là bi thảm.
...... Nhưng mà, tại sao Đỗ Nhược lại trở nên chật vật như vậy?
Mấy vị quan sai còn lại gọi rất nhiều đồ ăn, chỉ có mình Đỗ Nhược dường như không có khẩu vị, nên chỉ gọi một bầu rượu rồi chậm rãi nâng tay tự rót tự uống.
Người khác gắp thức ăn cho hắn, hắn cũng chỉ cười cười cự tuyệt.
Lén nhìn thêm mấy lần, Lâm Trì cũng đại khái nhận ra, hôm nay tâm tình Đỗ Nhược không tốt.
Một lần kia hình như cũng giống như vậy. Đỗ Nhược trực ở Hình bộ, xử lý
xong công văn liền một người cùng một bầu rượu ngồi ở trong viện, vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi uống, uống đến khi say lại dựa vào bàn đá nghỉ
ngơi, mặc cho gió đêm thổi lất phất vào thân hình gầy gò. Kết quả chưa
đến nửa đêm liền tỉnh lại. Chàng chống tay đứng lên, mơ mơ màng màng một hồi lâu rồi lại ngồi trở lại.
Lâm Trì đương nhiên cũng nhìn
thấy hắn say bất tỉnh nhân sự ở trong viện, bèn đánh bạo đi tới bên cạnh hắn, đến nơi mới phát hiện Đỗ Nhược bị bệnh rồi.
Không những sắc mặt đỏ bừng, mà thần trí cũng mơ hồ không rõ.
Nửa kéo nửa ôm, cuối cùng Lâm Trì cũng dìu được Đỗ Nhược vào trong phòng.
Nàng đút cho hắn một chén nước nóng, lại tìm vài tấm chăn bọc Đỗ Nhược
thật kín, rồi mới ngồi bên giường, chống tay nâng cằm, cần thận dò xét
Đỗ Nhược.
Người mình ái mộ ý thức không rõ ngã ở trước mặt,
nàng cư nhiên không có một chút tà niệm, cứ như vậy chống cằm nhìn chằm
chằm vào dung nhan như ngọc của Đỗ Nhược, xem mãi cũng không ngán.
Sau lại mơ mơ hồ hồ ngủ quên bên giường, tỉnh lại mới phát hiện nàng thế nhưng đang nằm trên giường Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược thấy nàng tỉnh, bèn chậm rãi đi tới, trên người hắn có mùi xà
phòng nhàn nhạt dễ ngửi, giọng nói ôn văn nhã nhặn trước sau như một:“Tối hôm qua đa tạ cô nương chăm sóc, chỉ là tại hạ không biết cô nương
là ai...... Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Trì được đối mặt nói chuyện với người nàng yêu thầm bấy
lây nay, nên nàng không để ý thấy vẻ đề phòng trong giọng nói của Đỗ
Nhược, vội bật dậy, bỏ lại một câu “Ta họ Điền” liền chạy như điên,
thoắt cái đã biến mất.
Lâm Trì đặt đũa xuống, có chút khổ sở.
Hôm nay nàng trở thành phạm nhân vượt ngục, Đỗ Nhược lại là mệnh quan triều đình, chuyện giữa bọn họ càng không thể nào.
Đặt đũa xuống, nàng cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nhìn lén như vậy, sớm
muộn gì cũng bị Đỗ Nhược phát hiện. Nàng nói với Sách Đồng rằng muốn đi
vệ sinh, rồi lẻn ra hậu viện của quán rượu hóng mát.
Hậu viện chất đống không ít đồ vật này nọ, có chút hỗn loạn, Lâm Trì tìm nơi
sạch sẽ ngồi xuống, vốn định chờ nhóm người Đỗ Nhược đi khỏi rồi mới ra
ngoài.
Đáng tiếc, nàng mới ngồi xuống chưa đầy nửa khắc, cũng thấy Đỗ Nhược từ trong quán rượu đi ra!