Công Tử Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 5-3




Đại phu nói thân thể Lâm Trì cần được điều dưỡng tốt. Liên quan đến sức khỏe Lâm Trì, dù khuôn mặt Sách Đồng có đen xì tỏ ý không tình nguyện, cũng sẽ không thể qua loa.

Huống chi, để Lăng Họa chăm sóc Lâm Trì, sẽ tốt hơn so với hắn, một nam tử tới chăm sóc nàng.

Thân thể Lâm Trì từng tập võ nên chưa đầy hai ngày đã khôi phục không sai, vui vẻ trở lại. Ngược lại, gương mặt Lăng Họa trở nên ưu sầu, hay dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng khiến Lâm Trì có cảm giác quái dị khó nói.

Sách Đồng nói đúng......

Nơi này không nên ở lâu, vẫn nên rời đi sớm một chút.....

Nàng đang suy nghĩ thì trong sơn trang bỗng vang lên thanh âm chấn động trời đất.

”Ha ha ha ha, bản đại gia chu du võ lâm về rồi đây, các vị có nhớ ta không?”

Lâm Trì kinh ngạc hướng ngoài cửa nhìn một chút, chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y bào màu vàng, cực kỳ bảnh bao, đang đứng trước cửa lớn chỉ huy những người khác chuyển đồ vào trang.

Đúng lúc thấy Kỳ Mặc, Lâm Trì kéo hắn tò mò hỏi: “Ai vậy?”

Khóe miệng Kỳ Mặc khẽ nhếch: “Là cận thân thị vệ của Công tử, Lăng Thư.”

Lăng Thư lúc này cũng trông thấy Kỳ Mặc, dường như vô cùng vui vẻ, tiến lên vỗ vai hắn: “Ha ha, tiểu Mặc tử, đại gia ta không ở, có phải ngươi rất tịch mịch không?!”

Kỳ Mặc tao nhã xoay vai: “Cảm tạ quan tâm, ta rất khỏe.”

Lăng Thư: “Việc gì phải câu nệ như vậy, ta còn đặc biệt mang đồ tốt về cho ngươi đây! Đây chính là bản đồ bảo tàng đấy!” Nói xong, hắn nhét một quyển tập cho Kỳ Mặc, rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Trì, Lăng Thư đang định mở miệng, thì đột nhiên mắt từ từ trợn to.

”Mỹ nhân, ta họ Lăng tên một chữ Thư, nhân sĩ vùng Thông Châu, có thể hay không mạo muội......”

Kỳ Mặc ôn hòa chen vào: “Không thể.”

Lăng Thư nhìn Kỳ Mặc lại nhìn Lâm Trì, “Thiết” một tiếng nói: “Thôi, nếu là ngươi ta tạm thời không xuống tay. Chỉ là…..”, hắn hướng về phía Lâm Trì chớp chớp mắt, thâm tình nói, “Mỹ nhân, tên Kỳ Mặc này vốn bảo thủ, một chút ý tứ cũng không có, nếu nàng đổi ý, bản đại gia luôn nguyện ý chờ!”

Lâm Trì: “......”

Kỳ Mặc: “......”

Lăng Thư: “Bản đại gia đi trước dâng đồ tốt cho công tử, ha ha ha ha ha ~”

Nói xong hắn liền bước vào.

Kỳ Mặc vỗ trán, khẽ thở dài một tiếng, chưa chờ hắn than hết, đột nhiên thấy Lâm Trì tò mò rút quyển sách nhỏ trong ngực hắn ra, mở ra xem......

Gió nhấc lên một góc nhỏ, lộ ra hai chữ “Xuân cung“......

Kỳ Mặc đỏ mặt, muốn đoạt lại cuốn sách trong tay Lâm Trì.

Lâm Trì lắc mình, lật xem thêm hai trang, rồi trả lại cho Kỳ Mặc, thành thật nói: “Vẽ rất khó coi.”

Kỳ Mặc sửng sốt: “Ngươi xem qua rồi sao?”

Lâm Trì sững sờ, phát hiện ra mình vừa lỡ lời, liền nháy mắt hai cái, dứt khoát giả bộ ngu không trả lời hắn.

Không trả lời là bởi vì nàng không thể nói nơi nàng thấy những thứ đồ này.

Thanh lâu.

Sau khi nhà tan cửa nát, một mình nàng mang theo bạc chạy ra ngoài, lại sơ sẩy bị người trộm mất tiền tiền, bán vào thanh lâu.

May mắn khi đó nàng còn nhỏ, hơn nữa trên người còn có vết sẹo kinh người kia, nên chỉ làm thị nữ hầu hạ tiểu thư.

Ở nơi này, ngoại trừ xuân cung đồ, nàng còn gặp rất nhiều nữ tử bất hạnh, cùng nhiều nam nhân khiến nàng ghê tởm.

Cũng vì vậy, nàng mới cảm thấy người luôn giữ mình trong sạch như Đỗ Nhược thật đáng quý.

Đỗ Nhược, Đỗ Nhược......

Nghĩ đến cái tên này, Lâm Trì lại có chút uể oải.

Bị chính người mình yêu truy nã cả nước, mới nghĩ thôi đã thấy tiền đồ u ám, nàng cũng chỉ trộm chút đồ trong cung thôi mà, hơn nữa còn không thành công......

Cớ sao nhất định phải tóm nàng nhốt vào trong thiên lao!

Nhàm chán đi tới đi lui, lại bắt gặp một bóng người màu vàng, chỉ là lần này ánh mắt Lăng Thư nhìn về phía nàng phức tạp hơn so với lúc trước.

Lâm Trì không hiểu: “Làm sao......”

Lăng Thư đột nhiên phịch một tiếng, bổ nhào vào bên chân của nàng: “Thiếu phu nhân!”

Lâm Trì: “......”

Một màn này, vì sao có cảm giác như đã từng quen biết......

Lăng Thư ngẩng đầu: “Mới vừa rồi, tiểu nhân to gan lớn mật, dám can đảm đùa giỡn thiếu phu nhân, thật sự là tội không thể tha thứ! Tiểu nhân xin được lấy cái chết tạ tội! Ngài giết ta đi!” Nói xong, hai tay hắn dâng lên đại đao đeo bên hông, nhắm mắt cúi đầu, một bộ dáng sẵn sàng hy sinh.

Lâm Trì mờ mịt vò đầu: “...... Cái đó, ta không biết dùng đao.”

Lăng Thư nịnh hót: “Vậy ngài dùng binh khí gì?”

Lâm Trì: “Dùng tay.”

Lăng Thư lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ngài lấy tay đánh chết ta đi!”. Nói xong hắn còn không quên chỉ vào cổ chính mình, “Đánh vào đây!”

Lâm Trì: “...... Ngươi thật sự muốn ta đánh à?”

Lăng Thư vì đại nghĩa diệt thân: “Nhất định! Đại gia, không, tiểu nhân vô cùng áy náy!”

Lâm Trì tiện tay bổ vào cột trụ trên hành lang, chỉ nghe hai tiếng gãy thanh thúy, một khe hở xuất hiện từ vị trí nàng bổ kéo dài một đường tới tận nền hành lang.....

Lăng Thư nuốt nuốt nước miếng......

”Cái đó......”

...... Hắn đi cầu xin tha thứ, không phải đến tìm chết a!

Này này, chẳng lẽ muốn đùa thành thật!

Liếc thấy bóng dáng màu ngân bạch cách đó không xa, Lăng Thư vội vã bước qua: “Công tử......”

Mạch Khinh Trần thong thả bước tới từ đầu hành lang bên kia, y bào vung nhẹ như mây bay, mái tóc dài màu bạc rũ xuống sau lưng tựa như dải ngân hà, sắc mặt lành lạnh, bờ môi không biết là đang nở nụ cười hay là cong lên theo thói quen, khiến người khác cảm thấy xa không thể với tới lại luôn không nhịn được muốn tới gần.

Dù thế nào, hắn luôn giống như đang bước ra từ một thế giới khác, quanh thân không nhiễm chút bụi trần.

Lăng Thư vội dừng bước, vừa đúng cách Mạch Khinh Trần hai bước chân, khiến ngay cả Lâm Trì cũng nhận ra hành động của Lăng Thư hiển nhiên rất nhuần nhuyễn.

...... Ngay cả người thân cận mà cũng không thể chạm vào sao?

Mạch Khinh Trần tựa như đã thành thói quen, chỉ nhìn lướt qua Lăng Thư, liền làm như không thấy đi đến trước mặt Lâm Trì.

Hắn rất cao, Lâm Trì tự thấy so với các nữ tử khác, nàng vốn không hề lùn, nhưng Mạch Khinh Trần còn cao hơn nàng một cái đầu. Hắn vừa tới gần, trong nháy mắt, qhơi thở lạnh nhạt bao phủ quanh Lâm Trì, khiến nàng có cảm giác tiến vào địa phận của Mạch Khinh Trần, toàn thân cũng không nhịn được đề phòng.

Mạch Khinh Trần mở miệng: “Đến giờ ăn trưa.”

Lâm Trì hoàn toàn mê mang: “À?”

Mạch Khinh Trần: “Đút ta.”

Lâm Trì: “......“. Xoay người chạy trốn.

Nhưng chưa chạy được một bước, cổ nàng đã bị tóm, cả người bị xách lên, trở về vòng ôm trước ngực Mạch Khinh Trần.

Nàng khẳng định nàng đánh không lại Mạch Khinh Trần, vận khí không tốt nói không chừng còn bị hắn vặn khớp xương......

Lâm Trì cúi gằm xuống, hạ thấp giọng: “...... Đút cho ngươi ăn có thể, nhưng ngươi không được hôn ta!”

Mạch Khinh Trần: “Hôn ngươi?”

Lâm Trì: “Chính là miệng đụng miệng.”

Mạch Khinh Trần suy nghĩ một chút, hình như có chút giãy giụa, hồi lâu mới đáp: “Được.”