Lúc tỉnh dậy, Lâm Trì cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài.
Ngoài cửa sổ sắc trời vẫn một màu sáng nhạt, không nhận ra là hoàng hôn hay bình minh, nàng vừa định đứng dậy hỏi, đã bị một trận mệt mỏi trong cơ thể trào ra làm giật mình.
Mệt? Sao lại mệt đến thế...
Lâm trì khó hiểu quay đầu, bắt gặp một khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ.
Gương mặt quá gần, Lâm Trì hốt hoảng, lùi về sau một tí mới nhìn rõ chủ nhân gương mặt là ai... Mạch Khinh Trần, tấm chăn mỏng màu xanh như nước đắp trên người hắn, cánh tay trắng trơn và vai đều ở ngoài chăn, ánh sáng nhạt càng khiến da thịt trắng mịn như gốm, hoàn hảo đến không chân thực.
Lâm Trì bất giác ngừng thở, nhân tiện cố nhớ tại sao họ lại nằm ở đây, thì bị hành động của Mạch Khinh Trần cắt đứt dòng suy nghĩ.
Lông mi dày đậm của Mạch Khinh Trần run run, mắt dài nhỏ hơi nheo lại, duỗi tay ôm cả Lâm Trì và chăn, sau đó khẽ hôn lên mặt Lâm Trì một cái, Lâm Trì chợt chớp mắt, Mạch Khinh Trần bèn gục đầu xuống ngủ, một bộ không liên quan đến mình.
Lâm Trì bị hành động tiếp xúc thân mật kích thích, kí ức đêm trước làm đủ loại hành vi giống vừa rồi chớp mắt dội thẳng lên não.
Đã làm rồi ư...
Nhưng... Vẫn không có cảm giác chân thật.
Lâm Trì sợ sệt nhìn đỉnh màn một lúc, rồi lại nghiêng đầu, thấy tóc Mạch Khinh Trần rối tung, một lọn tóc hơi vểnh lên, khiến hắn thêm nét trẻ con.
Không có vẻ gì là lạnh lùng, tàn độc, hệt như một người bình thường.
Không đáng ghét tí nào...
Cứ lẳng lặng nằm cạnh Mạch Khinh Trần thế này, không tệ chút nào...
Nếu có thể cứ tiếp tục thế này, thật ra cũng rất tốt...
Môi cong lên tự lúc nào, Lâm Trì thu hồi tầm mắt, dựa vào lòng Mạch Khinh Trần, đè nén mệt mỏi trong người, lần nữa nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh dậy đã không thấy Mạch Khinh Trần nữa.
Lâm Trì thấy hơi mất mát xoa đầu đứng dậy, thoắt cái đã có người bước tới.
"Thiếu phu nhân dậy rồi?" Lăng Họa cười đến kỳ quái, "Nhanh, hầu thiếu phu nhân rửa mặt."
Lâm Trì rửa mặt xong thì rời giường, Lăng Họa phất tay cho cung nữ lui, mặt hưng phấn đến mức không lời nào miêu tả được: "Thiếu phu nhân, cô ngủ có ngon không?"
Bị nhìn bằng ánh mắt chằm chằm như thế, Lâm Trì bị áp lực nói: "Cũng... Ngon." Dừng một chút, nàng lại nói, "Công tử nhà cô đâu?"
"Đã cho người đi báo với công tử, công tử sẽ đến nhanh thôi."
Lăng Hoa lấy tay che miệng, cười đến không khép miệng được: "Thiếu phu nhận, tối hôm đó thế nào hả?"
Lâm Trì sửng sốt: "Tối hôm đó?"
Lăng Họa gật đầu nói: "Cách hôm ta dẫn cô đi Túy Yên Các, hôm nay đã là 3 ngày rồi."
Lâm Trì đờ ra nhìn Lăng Họa: "... Nói cách khác, ta... Ngủ ba ngày rồi?"
Lăng Họa vừa gật đầu tiếp, vừa che miệng cười: "Công tử quả nhiên là công tử..."
Lâm Trì hoàn hồn từ trong đờ đẫn, nhẹ xoa bụng: "... Thảo nào đói bụng như vậy..."
Lăng Họa: "..."
Tại sao cô chỉ biết có ăn ăn! Chỉ biết có ăn thế hả!
Lâm Trì quay đầu: "Sao thế?"
Lăng Họa thở dài, chịu thua: "Không có gì... Thôi, biết rõ tính cô không đổi được mà, có điều trước mắt chuyện của cô và công tử đã giải quyết ổn thỏa rồi." Giọng nàng hơi buồn bã, "Hai năm không có cô..."
"Lâm Trì." Ngoài cửa vang lên tiếng nói trầm thấp.
Lăng Họa lập tức rụt lại, nháy mắt với Lâm Trì một cái rồi lui ra.
"Đói rồi à?"
Nghe lời Mạch Khinh Trần nói, Lâm Trì lướt qua hắn nhìn đến hộp đựng thức ăn, liền gật đầu.
Mạch Khinh Trần bước đến tiện thể đặt hộp thức ăn xuống bàn, mùi đồ ăn khiến Lâm Trì phấn chấn tinh thần, mở hộp ra, thức ăn bên trong đa dạng hấp dẫn thậm chí còn có một phần bánh hoa đào làm điểm tâm, chỉ nhìn cũng khiến người ta chảy nước miếng, Lâm Trì đói không chịu nổi, thoắt cái đã ăn ngấu nghiến.
"Ngon quá."
Lâm Trì bất giác hạnh phúc nheo mắt lại.
Mạch Khinh Trần cong mắt nhìn nàng, tiện tay rót cho nàng một chén trà đưa qua.
Đợi Lâm Trì ăn no, Mạch Khinh Trần mới rời mắt, hơi xấu hổ: "Nàng thấy ta làm thế nào?"
Lâm Trì cười tươi, khen ngợi hết lời: "Ngon ngon ngon lắm!"
Không biết có phải nàng cảm giác sai không, hình như Mạch Khinh Trần rất thất vọng, sau đó nói: "Không phải chuyện này..."
Lâm Trì khó hiểu: "Hả?"
Mạch Khinh Trần duỗi tay kéo Lâm Trì qua, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ấn lên môi nàng một nụ hôn, rồi liếm sạch vụn bánh dính trên miệng nàng.
"Là chuyện này." Hắn nhìn chằm chằm Lâm Trì nói.
Lâm Trì: "..." Chết đứng...
Thấy Lâm Trì không nói gì, Mạch Khinh Trần mất tự tin dời mắt: "... Ta còn đang học."
Lâm Trì máy móc đáp: "Học..."
Mạch Khinh Trần gật đầu, thật thà nói: "Ta không có kinh nghiệm, luyện thì sẽ giỏi hơn." Hắn nghĩ, "Lần sau hẳn sẽ không khiến nàng ngủ lâu như thế, còn nữa... Nàng thích kiểu nào?"
Lâm Trì vẫn còn ngơ ngẩn: "... Cái gì mà kiểu nào?"
Mạch Khinh Trần lấy một chồng sách từ trên giá xuống, đặt trước mặt Lâm Trì, thản nhiên nói: "Cố Uyên cho."
Lâm Trì nhìn lướt qua... Chỉ thấy trên sách đều là hình ảnh nam nữ đang làm chuyện mà ngày đó nàng làm - giao hợp...
"Sách này là... Đông cung?"
Một xấp dày như thế đều là Đông Cung ư...!.!
Mạch Khinh Trần lại gật đầu, sợ Lâm Trì lo lắng lại bổ sung: "Ta còn chưa xem xong... Ừm, có điều sẽ nhanh thôi."
Lâm Trì có dự cảm chẳng lành: "Tại sao muốn xem hết..."
Mạch Khinh Trần nâng con ngươi trầm tĩnh, mặt chính trực nhìn nàng, không có nửa điểm nói đùa: "Ta định thử hết."
Thử hết...
Xấp dày như thế... Đều thử hết...
Lâm Trì im lặng một lúc, dứt khoát ngăn cản: "Đừng xem nữa!"
Mạch Khinh Trần hoang mang: "Tại sao..." Lại giải thích, "Rất có ích."
Lâm Trì cái khó ló cái khôn: "Chàng chưa nghe câu "Tin sách không bằng không đọc sách" ư!"
"Nhưng..." Mạch Khinh Trần càng hoang mang: "Câu này chẳng phải cũng từ sách mà ra ư?"
"Tóm lại đừng xem nữa!" Lâm Trì ôm sách, nhét mạnh lại giá.
Nàng có dự cảm, nếu cứ để Mạch Khinh Trần đọc hết, rất có khả năng nàng sẽ chết trên chồng sách...
Nhưng lại sợ Mạch Khinh Trần nghĩ lung tung, do dự một khắc, Lâm Trì bèn thấp giọng nói: "Loại chuyện đó... Không nhất thiết phải làm theo sách, thuận theo tự nhiên là được rồi..."
Đợi một lúc nàng mới nghe thấy Mạch Khinh Trần trả lời.
"Ta sợ làm không tốt sẽ khiến nàng ghét ta."
Môi cong thành một độ cung rất đẹp, Mạch Khinh Trần nghiêng mặt, hơn nửa khuôn mặt trầm vào bóng tối: "Lần đầu tiên làm thành như vậy... Không muốn khiến nàng ghét..."
Còn chưa dứt lời, Mạch Khinh Trần đã thấy trước mắt một khuôn mặt phóng đại, kế tiếp môi bị chạm một cái.
Lâm Trì lùi lại, cười với hắn: "Không đâu, ta không ghét chàng."
Vì ta biết chàng là người thế nào, nên bất luận chàng có làm gì, ta đều không ghét chàng.
Nắng sớm nhàn nhạt, hơn nửa người Lâm Trì ngập trong ánh nắng sớm, nhưng nụ cười trên mặt hắn còn ấm áp hơn.
Như một tia sáng chói lóa, nháy mắt xua tan mây đen trong lòng Mạch Khinh Trần.
Run run dè dặt ôm lấy Lâm Trì, mi mắt Mạch Khinh Trần nhòa nước.
Chưa bao giờ Mạch Khinh Trần cảm giác được sự tồn tại của mình như bây giờ, tồn tại trong lòng trong mắt một người nào đó. Như một cái ôm cảm kích, hắn không muốn gì cả, chỉ muốn bảo vệ sự ấm áp này mãi.
Lăng Họa nhắc tới nhắc lui, Lâm Trì mới nhớ mình còn định đến gặp mẫu thân của Khinh Trần, vị hoàng hậu nương nương ôn hòa nọ.
Nàng định đi một mình, nhưng Mạch Khinh Trần nói đi đâu cũng phải đi cùng nàng, bất đắc dĩ đành đi với hắn.
Cung nữ dẫn hai người đi, còn chưa gặp được hoàng hậu nương nương đã có người gọi lại.
"Lâm Trì, cô là Lâm Trì đúng chứ?"
Lâm Trì gật đầu, thấy một nữ tử áo xanh lạ mặt, nhìn nàng ấy giản dị, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng không khiến người khác thấy ác cảm, chỉ là người thì uể oải mà khí chất lại nhàn hạ trông không hợp với Hoàng cung lắm.
Nữ tử cười: "Ta tên Thẩm Tri Ly, cốc chủ Hồi Xuân cốc, đương nhiên nếu cô gọi ta là Thần y cốc chủ cũng không thành vấn đề, à... Theo vai vế thì chắc ta là tẩu tẩu của cô đó."
Lâm Trì không biết tiếp lời thế nào, đành ngơ ngác "Ừm" một tiếng.
Ánh mắt Thẩm Trì Ly đánh giá trên dưới nàng một lượt, hệt như đang khám cho người bệnh, cuối cùng khi Lâm Trì sắp không chịu đựng được nữa, mới vỗ vai nàng: "Không biết nên nói số cô may mắn hay bất hạnh. Có điều có thể đi cùng hắn đến bước này, ta tin cô là một cô nương tốt, người tốt sẽ được hồi báo."
Lâm Trì chẳng hiểu ra sao, nhưng Thẩm Tri Ly đã chuyển hướng sang Mạch Khinh Trần: "Hình như công hiệu không tồi, xem chừng có thể làm tiếp." Như nhớ ra điều gì, nàng dừng một chút, buồn bã nói: "À, đúng rồi, hiện tại dù ngươi không ở Vô Mặc Sơn Trang, tiền thuê mỗi tháng vẫn phải trả, thiếu một tháng thì ngươi tự gánh lấy hậu quả nhé..."
Dứt lời xoay người rời đi.
Lâm Trì càng không hiểu, định hỏi Mạch Khinh Trần, thấy Mạch Khinh Trần thế mà lại đang nhếch môi cười, cũng không giải thích gì, chỉ nắm tay kéo nàng vào trong.
Không đợi Lâm Trì nghĩ nhiều, đã trông thấy hoàng hậu nương nương.
Vẫn là khí chất ung dung, dáng vẻ dịu dàng, chỉ nhìn thấy đã khiến người ta có cảm giác thân thiết.
Thấy Lâm Trì, trái lại hoàng hậu nương nương xấu hổ ho khan một tiếng, như không biết đối mặt nàng thế nào.
Những chuyện xảy ra trước đây vốn không liên can đến hoàng hậu nương nương, huống chi thấy bà, Lâm Trì bất giác nhớ đến mẫu thân mình, lòng mềm xuống, lên tiếng trước: "À... Tham kiến..."
Hoàng hậu nương nương vội nói: "Không cần không cần..."
Đồng thời đưa tay kéo Lâm Trì đến ngồi cạnh bà.
Bà hơi lo lắng nhìn Lâm Trì: "Con không trách bản cung chứ..."
Lời hoàng hậu nương nương khiến Lâm Trì nhớ đến Mạch Khinh Trần, nàng phì cười, rồi lắc đầu.
Hoàng hậu nương nương thở ra, lại nói: "Vậy con... Thích Định Lam nhà ta thật ư?"
Lần này Lâm Trì gật đầu rất nhanh.
"Vậy bản cung không nói những câu dư thừa nữa." Hoàng hậu nương nương nắm tay Lâm Trì, nhìn nàng bằng ánh mắt mẹ chồng nhìn nàng dâu, nói gọn gàng dứt khoát: "... Chúng ta bàn chuyện hôn sự đi."
Lâm Trì muốn rút tay, đáng tiếc rút không ra: "..." ==
Hình như... Nàng bỗng nhiên biết tác phong của Mạch Khinh Trần học được từ ai rồi..