Sáng hôm sau,
”Lâm cô nương, thật xin lỗi.”
Kỳ Mặc vẻ mặt áy náy, liên tục nói xin lỗi: “Tối hôm qua, tại hạ vốn đã an bài một gian phòng khác cho cô nương nghỉ ngơi, nhưng không ngờ thị nữ
lại nhớ nhầm phòng.”
Thái độ của hắn thật sự rất chân thành, nhìn không ra nửa điểm chứng tỏ hắn đang nói láo.
Lâm Trì tâm trạng tốt, thở dài: “Thôi, chỉ cần......”
Kỳ Mặc vỗ tay một cái, một hàng thị nữ bưng các đĩa đồ ăn tiến vào, món ăn ngon bày biện tinh xảo không ngừng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Ánh mắt Lâm Trì dựng thẳng rồi!
Kỳ Mặc cười cười: “Lâm cô nương từ từ ăn, nếu không đủ, sau còn có điểm tâm ngọt.”
Trên bàn, ít nhất hơn phân nửa là những món Lâm Trì không biết tên! Nước miếng mau chảy ra......
Lúc này không ăn thì đợi đến bao giờ!
Vùi đầu mãnh liệt ăn một hồi, Lâm Trì mới phát hiện bên cạnh nàng nhiều thêm một người.
Tâm lý bảo vệ thức ăn trỗi dậy, Lâm Trì phòng bị quay sang......
Aha!
”Khụ khụ khụ khụ khụ......” Đột nhiên bị nghẹn, Lâm Trì không ngừng ho
khan kịch liệt, gian nan phát âm: “Cá...... Xương...... Hóc......”
Kỳ Mặc một phen minh bạch, đang định sai người đi
lấy chút dấm, thì thấy công tử nhà mình nhẹ nhàng bóp cổ Lâm Trì một
cái, đồng thời tay dùng sức vỗ vào lưng Lâm Trì, mấy miếng cá cộng thêm
xương cá cứ như vậy bị Lâm Trì phun ra.
Uống hết mấy ngụm
nước cho bình tĩnh lại, quay đầu lại, đập vào mắt nàng là gương mặt
khuynh quốc khuynh thành của Mạch Khinh Trần. Khớp tay Lâm Trì bắt đầu
cảm thấy đau, không tự chủ được dịch mông ra mép ghế, qua loa nói: “Cám ơn nhiều.”
Mạch Khinh Trần mở miệng: “Qua đây.”
Lâm Trì: “Không qua!”
Mạch Khinh Trần cũng lười nói nhảm cùng nàng, giơ tay ra muốn túm lấy cánh tay Lâm Trì.
Lâm Trì chống một tay xuống mặt bàn, xoay người, nhảy về phía sau. Bất
chợt, một cánh tay thình lình ôm lấy hông của nàng...... Lâm Trì
hoảng sợ quay đầu lại, Mạch Khinh Trần mới vừa rồi vẫn ngồi ở bên người
nàng chẳng biết đã dời ra phía sau nàng lúc nào, một cái tay khác dùng
động tác vô cùng quen mắt nhắm ngay khớp xương của nàng.
Lâm Trì nhắm mắt lại hô: “Không được vặn tay ta!”
Mạch Khinh Trần dừng lại: “Tại sao không thể vặn?” Nhân lúc nói chuyện, hắn
đã ngồi trở lại chỗ cũ, đồng thời ôm Lâm Trì để nàng ngồi trên đùi chính mình.
Lâm Trì cúi đầu: “Ta đau...... Hơn nữa, khớp
xương không phải thứ có thể tùy tiện vặn, nếu ngươi cứ vặn như vậy, sớm
muộn gì tay ta cũng gãy mất!”
Con ngươi Mạch Khinh Trần thu
lại, hàng mi vừa dài vừa đen quét hai lượt, để lại bóng mờ thưa thớt
trên gương mặt hoàn mỹ. “Nhưng mà ngươi phải nghe lời.”
Hắn nói như lẽ tất nhiên.
Người này thật sự cường đại đến mức có thể khiến ý muốn phản kháng của ngươi biến mất không thấy tăm hơi.
Mặt Lâm Trì như đưa đám: “Ngươi muốn ta làm gì?”
Ngón tay thon dài xinh đẹp vươn ra, Mạch Khinh Trần chỉ vào thức ăn trên bàn: “Ăn ngon không?”
Lâm Trì gật đầu liên hồi, hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Mạch Khinh Trần lại nói: “Uy ta.”
Chuyện này không có gì khó khăn, dù sao trước kia nàng cũng thường uy sư phụ.
Dùng đũa của Mạch Khinh Trần gắp một miếng cá chua ngọt, Lâm Trì đưa tới bên môi Mạch Khinh Trần: “Há mồm. A.”
Mạch Khinh Trần không vội ăn vào, ngược lại yêu cầu: “Trước nói cho ta biết, món này mùi vị như thế nào.”
Lâm Trì suy nghĩ một lát: “Có chút chua có chút ngọt, thịt các vừa chắc vừa mềm, ăn vào có cảm giác như hòa tan trong miệng.”
Lúc nàng nói chuyện, Mạch Khinh Trần chậm rãi nhau ăn thịt cá, gò má không có bất kì vẻ mặt gì, chỉ là đơn thuần nhai nuốt.
...... Ngay cả vị giác cũng không có sao?
Đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, nếu như đổi lại là Lâm Trì nàng, được ăn
những món ngon trước mặt này mà không cảm nhận thấy một chút xíu hương
vị nào, nàng đại khái sẽ phát điên muốn chết mất.
Động lòng
trắc ẩn, nàng vô cùng nghiêm túc uy hắn ăn từng món từng món trên bàn,
mỗi một món nàng đều miêu tả hương vị tường tận.
Đến một món canh, Lâm Trì uống vài ngụm vẫn không biết nên miêu tả thế nào...... Không phải uống
không ngon.... nhưng hương vị này thật sự quá đặc biệt!
Cau mày chần chừ một hồi, Lâm Trì lại uống thêm một ngụm, vừa định nói chuyện, trên môi đột nhiên nhiều thêm xúc cảm lạnh lẽo.
Gương mặt Mạch Khinh Trần gần trong gang tấc.
Lâm Trì: “!!!!”
Mạch Khinh Trần được nước lấn tới!!!
Đầu lưỡi xa lạ do dự trong miệng Lâm Trì, cách nước canh còn ngậm trong
miệng chạm vào lưỡi của nàng, Lâm Trì bị dọa sợ, ực một tiếng nuốt nước
canh, đồng thời dùng sức cắn!
Rắc rắc.
Cằm nàng...... T_T
Không thể chống cự, Lâm Trì đành để mặc Mạch Khinh Trần tùy tiện ta cần ta cứ lấy, đầu lưỡi Mạch Khinh Trần lưu luyến mè nheo trong miệng nàng một
hồi mới chịu lui ra ngoài.
Lúc này, toàn thân Lâm Trì cứng ngắc.
...... Đúng, nàng từng hôn Đỗ Nhược, còn hôn rất vui vẻ, nhưng nàng
nhiều nhất chỉ đụng vào môi Đỗ Nhược một cái, căn bản không nghĩ tới
phải xâm nhập vào a!
Hồi lâu sau, nàng cứng ngắc khép cằm lại, buồn bã: “Ngươi lại vặn......”
”Ngươi không nghe lời.” Mạch Khinh Trần bình tĩnh dùng khăn lau miệng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng: “Mùi vị không tệ lắm.”
Lâm Trì: “......”
Lại người như hắn cần gì đồng tình a!
Miệng thật tê......
”Kỳ Mặc.”
Kỳ Mặc chẳng biết biến mất từ lúc nào vội xông ra, nắm tay che môi ho khan hai cái, trên khuôn mặt ôn nhuận xuất hiện mạt đỏ ửng không bình
thường: “Khụ khụ, công tử có thuộc hạ...... Đúng rồi, công tử, hôm
nay Tô công tử cùng phu nhân tới tắm suối nước nóng, ngài có muốn......”
Mạch Khinh Trần: “Không gặp.”
Nhấc Lâm Trì xuống, Mạch Khinh Trần chuyển mắt nhìn nàng: “Bữa tối tiếp tục uy ta.”
Lâm Trì: “......”
Uy cái đầu ngươi!
Sau khi Mạch Khinh Trần đi xa, phía sau hắn, Kỳ Mặc quay lại nhìn nàng bằng một loại ánh mắt tương đối kỳ dị: “Lâm cô nương, cô...... không
sao chứ?”
Lâm Trì hạ áp suất: “Không có......”
Kỳ Mặc “Khụ khụ” hai tiếng: “Chuyện này ta cũng không ngờ tới......
Dù sao cô cũng là người đầu tiên, trước kia chưa từng có tiền lệ, cho
nên ta cũng không biết công tử sẽ làm gì, tuy nói có mạo phạm, nhưng...... Cái đó, công tử chỉ vô ý, không phải muốn khinh bạc cô nương......”
Lâm Trì tiếp tục hạ áp suất: “Ta biết......”
Kỳ Mặc lại “Khụ khụ” hai tiếng: “Lâm cô nương yên tâm! Sự tình do công tử, Vô Mặc sơn trang nhất định sẽ phụ trách với cô nương......”
Lâm Trì: “Phụ trách?”
Vẻ mặt Kỳ Mặc khí phách mười phần đáp: “Chính là để công tử cưới cô nương!”
Lâm Trì: “......”<br clear=”all”