Công Tử Hào Hoa Và Cô Nàng Lạnh Lùng

Chương 52: Sự an ủi tạm bợ




Ngọc Băng khẽ mở mắt ra , đứng dậy đi ngang trước mặt của Nhất Hàn , khẽ tháo 1 bên phone ra , nói nhẹ một câu thôi . . . .

..

Làm việc gánh gồng cả đêm , hôm nay nó lại ngủ gật trên bàn nữa rồi . Lại nghĩ học tiếp

Giựt mình tỉnh dậy cũng đã 7h sáng , Ngọc Băng mở mắt nhìn lên đồng hồ ở tường , quay lại thì thấy trên người mình có khoát chiếc áo . Là ai ga lăng vậy trời , ghê vậy :v

"Cám ơn nha Bảo em"_Nó mỉm cười vắt chiếc áo lên ghế ngồi

Nó đứng dậy bước vào phòng vệ sinh cá nhân cho mình .

Nghĩ học , nó cũng chả biết đi làm gì để giết thời gian cho nhanh hết một ngày . Đối với nó chưa biết đi giải trí một mình là gì vì hầu như đối với nó chỉ có công việc là chủ yếu .

Thay cho mình bộ đồ đơn giản là quần jean màu xám nhạt xắn lên mắt cá kèm theo đôi giày lười cũng mù xám nốt và theo đó là chiếc áo thun trơn tay ngắn màu trắng . Xách theo tai phone bước xuống phố , hôm nay nó lại có hứng đi ăn sáng đấy chứ .

Xuống gara xe , nó lấy chiếc Ferrari màu trắng lái đi .

Lái xe tới một quán ăn thường thôi , như vậy là đủ rồi không cần nhà hàng sang trọng chi , sang chảnh là điều nó không thích cho lắm .

Đó là một quán Phở người quen . Là quán Cô Sáu , một quán Phở rất nổi tiếng ở đây.

Thưởng thức xong bữa sáng , nó lại hứng thú cho việc đi công viên giải trí , nó muốn trải nghiệm cảm giác thế nào là hóng gió . Đậu xe vào bãi đỗ công viên Pie , gắn tai phone vào điện thoại , bật một bản nhạc để thể hiện tâm trạng của mình lúc này .

Ôi tâm trạng kinh nhờ , mới biết ...

Băng đi lại dãy ghế đá kế bên bức tượng đá hình thiên thần và ngồi xuống , dựa mình vào ghế đá , lắng nghe từng điệu nhạc đang vang

..

Từ xa , đối diện trước mắt nó là hình ảnh một chàng trai khoát trên mình bộ đồ thể thao nike màu trắng . Bóng dáng nhìn rất giống ...

Thấy một đứa bé đang buồn hiêu đang ngồi một mình ở ghế đá , anh chàng vội đi lại ngồi kế bên cậu nhóc ấy . Tay phải anh ta chìa ra

"Này cho em này"_Tay phải cầm 2 cây kẹo mút

"Thật hả anh"_Cậu nhóc cười toe toét lên

"Ừhm hi hi em vui lên nhé"_Chàng trai cũng cười

Cậu nhóc vui vẻ cầm 2 cây kẹo mút chạy đi , nhìn bóng dáng vui vẻ của cậu nhóc mà anh chàng cũng thấy mỉm cười theo đằng sau

"An ủi người ta sao không tự an ủi mình"_Băng nãy giờ đã đứng trước mặt của chàng trai

Sao Băng làm gì cũng nhẹ nhàng như ninja thế , không nghe thấy bước chân nào mà giờ đã đứng trước mặt mình rồi . Ôi vi diệu !

"Lại có ý gì đây"__Người đó không ai khác chính là Nhất Hàn

"Có cần phải lặp lại"_Nó chau mày nhìn hắn

Ngọc Băng thấy vậy liền ngồi xuống kế bên hắn

"Nói đi"_Nó khoanh tay dựa vào vách ghế

Ý nó là gì đây , hắn quay qua nhìn nó

"Cứ nói ra cho nhẹ lòng"_Nó nhắm mắt mình lại

"Gia đình họ . . .."_Hắn chập chững không nói được

"Bỏ rơi anh..."_Nó vẫn nhắm tịt mắt mình

Nhất Hàn ngớ người quay lại nhìn Băng với ánh mắt bất ngờ . Bất ngờ vì 3 chữ khi Băng nói ra , vấn đề ở đây là Băng đang đeo phone và mắt thì đang nhắm thưởng thức lời bài hát ..

Hắn đượm buồn ánh mắt mình nhìn xuống đất , 2 tay chắp lại chóng giữa trán , có vẻ hắn đang rất là đau ..

Thứ hắn có thể cảm nhận bây giờ làNước mắt có vị mặn ...

Ngọc Băng khẽ mở mắt ra , đứng dậy đi ngang trước mặt của Nhất Hàn , khẽ tháo 1 bên phone ra , nói nhẹ một câu thôi . . . .

"Có những thứ nên học cách chấp nhận " ..

Khẽ đeo phone lại và bước đi ..