Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 1: 1: Xuyên Qua





“Ông chủ khách điếm thật là thảm, mất cả mạng rồi.

”“Ây da, các người đánh thì cứ đánh, lật tung sạp hàng của tiểu thương làm gì thế? Họ có làm sai gì đâu?”“Ồ, con ngựa này đáng yêu quá, vì sao lại đánh gãy chân nó?”Lục Kiến Vi ôm gối, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào mặt cô, ngay khi vai chính và vai phản diện đánh nhau làm liên lụy người dân vô tội, cô lập tức tức giận bất bình.

Cái quái gì đây?!Đúng lúc này bạn tốt nhắn tin tới: Bộ phim mà mình đề cử cậu đã xem chưa? Có phải rất hay đúng không! Nam chính siêu đẹp trai nhỉ?!Lục Kiến Vi đánh chữ trả lời: …Không xem kỹ, nhưng mình thấy dân chúng bị liên lụy quá đáng thương.

Bạn tốt: ???Bạn tốt: Điểm quan trọng có phải ở đó không?Lục Kiến Vi thở dài, đúng là sự chú ý của cô và người khác không giống nhau lắm.

Mặc kệ là xem TV hay là đọc tiểu thuyết, cô luôn chú ý đến vai phụ “Râu ria” hoặc nhân vật pháo hôi, còn mang theo một loại đồng tình khá buồn cười.


Rõ ràng biết chỉ là diễn, chỉ là một đám người trong sách, nhưng vẫn không nhịn nổi sinh lòng thương hại.

Vai phản diện đuổi giết vai chính, vai chính phản kháng, trên đường lan đến những người khác, dù tổn thất tài sản hay là thân thể tính mạng, có thể nói lỗi sai đều là của vai phản diện, vai chính cũng rất vô tội mà.

Nhưng Lục Kiến Vi luôn nghĩ, vai chính vì chống lại vai phản diện mà lật tung sạp hàng của tiểu thương, sau đó có bồi thường không? Những người dân gánh chịu tai bay vạ gió sau này nên sống như thế nào đây?Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến trải nghiệm xem phim của cô.

Lục Kiến Vi trả lời: Cũng muộn rồi, mình đi ngủ đây.

Cô gập máy tính lại, chui vào trong chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, đó là một giấc mộng thần kỳ.

Một quả cầu phát ra ánh sáng vàng hỏi cô: “Cô cho rằng hành vi quát tháo chống lại cái ác, tùy ý hủy hoại tài vật, gây nguy hiểm cho thân thể tính mạng của người khác là sai sao?”“Đương nhiên!”“Nếu cho cô một cơ hội để thay đổi nó, cô có muốn không?”“Là sao?”“Chúc mừng ký chủ đã thành công trói chặt với Hệ thống kinh doanh khách điếm, bây giờ bắt đầu chuyển dời vị diện… Đã chuyển dời vị diện… Đã thiết lập xong tin tức thân phận giả… Đã gửi gói quà tân thủ… Mời ký chủ tuân thủ nghiêm khắc quy tắc của hệ thống.

”Lục Kiến Vi: ???Cô lập tức bừng tỉnh, ngồi bật dậy.

Xà nhà bằng gỗ, cửa sổ dán giấy, tủ quần áo sơn đỏ sẫm, bên trên bàn trang điểm có trang bị gương đồng, dưới chân là sàn gỗ kẽo kẹt.

Tất cả đều đang nói cho cô —— Đây không phải mộng!Đừng hoảng hốt! Lục Kiến Vi, mày có thể!Không phải là có hệ thống rồi xuyên qua sao? Loại tiểu thuyết này xem còn ít à? Hệ thống chính là bàn tay vàng đó, rõ ràng cô có mệnh vai chính!Lục Kiến Vi cúi đầu nhìn xuống áo ngủ chất liệu hiện đại trên người, trong lòng hơi yên ổn, may mắn là thân xuyên.

Cô hít sâu mấy hơi, nếm thử hỏi: “Hệ thống?”“Chào ký chủ, hệ thống kinh doanh khách điếm hết sức trung thành vì ngài phục vụ.


” Tiếng máy móc không có cảm tình đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Lục Kiến Vi âm thầm thở ra, hỏi vấn đề thứ nhất: “Tôi thật sự xuyên qua sao?”“Đúng vậy, ký chủ.

”Vấn đề thứ hai: “Tôi còn trở về được không?”“Chỉ cần nghiêm túc kinh doanh khách điếm, sẽ có cơ hội lựa chọn trở về.

” Hệ thống kiên nhẫn giải đáp, “Ký chủ có thể giao lưu qua ý nghĩ, nói một tiếng ‘mở giao diện’ là có thể nhìn thấy bảng thiết lập.

”“Mở giao diện.

” Lục Kiến Vi áp chế sợ hãi, bình tĩnh nói.


Cô không cho rằng xuyên qua là chuyện tốt.

Nghịch di động máy tính không tốt, hay là đặt cơm hộp online không tiện?Nhưng việc đã đến nước này, dù cô cuồng nộ cũng không có tác dụng gì.

Cũng may ở xã hội hiện đại cô không có thân nhân, không bị tình cảm gì ràng buộc.

Một mặt bảng phát ra ánh sáng màu lam chỉ cô có thể thấy được xuất hiện trước mắt.

.