"Ngươi...!!! Thật là điêu ngoa thành tính, không biết cha ngươi dạy ngươi thế nào. Ta dù sao cũng là phụ thân của Dương nhi, mà ngươi một câu lão nhân gia, hai câu lão nhân gia thiệt đúng như ta nói, ngươi đâu để Dương nhi vào trong mắt." Phụ thân Trần Dương không chịu thua kém trả lại.
" Ta muốn hòa ly với nàng ta!!! Đối với người trợn mắt nói dối, dù là ai ta cũng không cần khách khí. Hừ. Ta chính là điêu ngoa như lão nói đó." Phạm Tĩnh không nể tình nói.
" Tĩnh nhi!!! Không được vô lễ với ông thông gia. Chuyện hòa ly không được nhắc lại nữa. Chuyện này để nương giải quyết, con cứ ngồi yên đó cho nương. Không cần nói nữa!!!" Phạm Lương quyết liệt cắt đứt lời con trai muốn nói.
" Bà thông gia, chuyện giữa bọn nhỏ bà cũng thấy rõ ràng. Đôi bên ai cũng có lỗi hết. Giờ mỗi bên nhường một bước. Ta sẽ không tính toán chuyện Dương nhi lẽn ra ngoài, Ý Vị lâu của ta cũng sẽ đợi Dương nhi hồi phục rồi giao cho nó tiếp quản. Giờ đêm đã khuya, Dương nhi thỳ còn yếu. Hai vị cứ về trước, mai hẳng tới xem Dương nhi sau." Phạm Lương đề nghị.
" Nếu bà thông gia đã chịu nhường nhịn, hiểu lý lẽ như thế, ta và lão thị cũng đành chấp nhận. Mong bà thông gia ráng chăm sóc Dương nhi thật tốt. Ta thật không mong lại chịu nỗi khổ cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Kinh hách đêm nay đã là giới hạn chịu đựng của thân già ta rồi." Nương của Trần Dương im lặng nảy giờ cũng lên tiếng quyết định, nghe lời nói và khuôn mặt tràn vẻ bất đắt dĩ, nhưng trong mắt lóe lên tia tính toán.
Chỉ tội tiểu Tuyền còn đang trong cơn mê man không nghe được gì, cứ thế mà bị hai người nương của Trần Dương quyết định.
Còn Trần Thi Lam thỳ ấm ức cúi đầu níu tay phụ thân Trần Dương. Ông cũng vỗ tay lại trấn an, thì thầm: " Lam nhi, con cứ yên tâm, đợi Dương nhi nắm được gia sản của Phạm gia, còn lo con không có danh phận ư, tên tiểu tử điêu ngoa đó cứ hống hách, ngang ngược đi, đến lúc còn không phải cúi đầu trước ta với con ư. Hừ." Phụ thân Trần Dương ác độc nói.