Ta mớ ngủ tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Tĩnh, ta hạnh phúc mỉm cười, từ từ ngồi dậy. Sau đó nhẹ nhàng bế Phạm Tĩnh nằm xuống, chàng vì ta mà ngồi như thế suốt đêm chắc khó chịu lắm, chân thì tê lắm rồi đây.
Ta thương quá đi mất, giả vờ không quan tâm nhưng lại vì ta làm bao nhiêu chuyện. Ta hôn nhẹ lên trán chàng rồi ra khỏi phòng, dự tính sẽ đích thân làm cơm cho Phạm Tĩnh ăn.
Ta cười thỏa mãn, nhìn về phía trước thỳ khựng lại khi thấy Phạm Tùy đang đứng một góc, sắc trời hơi tối nên nhìn không thấy biểu cảm. Vui cười tiến lên hỏi thăm nói:" Biểu ca buổi sáng tốt lành, vết thương ở chân đã đỡ hơn chưa?"
Phạm Tùy đứng chờ cả đêm chân tay đã lạnh lẽo tê cứng, sắc mặt trắng bệt nhưng cố gắng cho thật tự nhiên đáp:" Ta đã đở hơn nhiều rồi, muội còn đau không, ta có luộc hai trái trứng lăn vết bầm cho muội nhưng đễ lâu quá nên nguội mất rồi. Để ta đi hâm nóng lại." Nói xong thỳ cố bước đi về phòng bếp.
Ta bắt lấy bàn tay của Phạm Tùy, lấy hai trái trứng gà đập ra ăn rồi nói:" Đúng lúc muội đang đói, ăn ngon lắm, giá có thêm đĩa muối tiêu thỳ quá tuyệt, mặt muội mấy ngày là hết, cần gì lăn trứng cho phí."
Phạm Tùy cười gượng nói phải, rồi kiếm cớ đi nấu bữa sáng cho mọi người đễ rời đi, không ngờ Trần Dương cũng muốn xuống bếp nấu ăn cho Phạm Tĩnh, thế là hai người cùng đi chung.
Ta xếp củi vô bếp rồi đành nhờ Phạm Tùy nhóm lửa, ta nhặt rau, Phạm Tùy nấu, ta ngồi kể chuyện cho Phạm Tùy nghe, đủ loại truyện trên trời, dưới đất làm Phạm Tùy cười khúc khích.
Ta thật mong Phạm Tùy có thể về thành cùng cho vui, ta ở đây cũng không có người thân, chỉ có Phạm Tĩnh với Phạm Tùy là tốt với ta. Ta đã nghĩ là hỏi:" Biểu ca, huynh ở đây cũng một mình về sau cũng không tiện hay huynh theo bọn muội về thành, thuê một trạch viện nhỏ, lúc rãnh muội có thể ghé qua thăm huynh a."
Phạm Tùy không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay khiến ta bất ngờ, ta tưởng còn phải vì tang nương hay mộ phần song thân chứ. Nhưng Phạm Tùy đồng ý đi theo thỳ ta không muốn hỏi nhiều, vui mừng hát bài ngôi nhà hạnh phúc.
Phạm Tùy nhìn Trần Dương vui vẻ trong lòng cũng rất vui, chỉ cần điều muội muốn, ta đều đáp ứng, được nhìn thấy muội, nói chuyện vui vẻ như bây giờ là ta đã mãn nguyện rồi. Trần Dương tên này sẽ mãi khắc sâu trong tim ta.
Nấu xong ta bưng đồ dọn ra hết, Phạm Tùy muốn phụ nhưng ta nói chân còn đau, đi mà vấp thỳ rất nguy hiểm, bảo huynh ngồi vào bàn đợi đi. Dọn xong ra hớn hở chạy vô phòng đánh thức Phạm Tĩnh bằng một nụ hôn sâu. A ha, phúc lợi càng ngày càng nhiều a, không bị tát nữa dồi, đợi Phạm Tĩnh chuẩn bị xong xuôi cả hai cùng nhau đi ra bàn ăn.
Trong bữa ăn ta là người kể chuyện lí thú mà ba hay kể cho ta, cho mọi người nghe, tiếng cười vang khắp phủ. Ăn xong Phạm Tĩnh nói:" Ngày mai chúng ta phải về thành gấp, nương có gửi thư là trong tiệm có nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết. Ý vị lâu nương hứa sẽ cho thê chủ tiếp quản nên nàng cũng phải ra mặt để mọi người bàn chuyện làm ăn."
Ta xuýt xoa trong lòng, làm ăn ư, thật ra ta cũng biết chút mẹo nhưng cái quan trọng ở đây là ta không biết chữ a.