Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi

Chương 17




Lúc ta ra tới thỳ thấy Phạm Tĩnh đang hung hăng đáp lại đám người của tú ông, ta suýt soa trong lòng, đủ điêu ngoa, nhưng mà sao ta vẫn thấy điệu bộ đáp trã, đôi môi hiện lên tia cười châm biếm thật là đủ mê người a. Ây da, khẩu vị của mình nặng lên từ lúc nào vậy cà.

Tú ông đang bị Phạm Tĩnh nói cho tức đỏ mặt đang lúc không biết làm sao đáp trã thỳ thấy ta đi ra, cười mưu mô nói:" Vị tiểu thư này thật là có một phu thị đủ hiền lương a, ta thật không biết tiểu thư có thể độc sủng một phu thị như thế này. Thật là tiểu thư người ham của lạ thỳ chả mấy chốc cũng sẽ chán ghét phu thị này, nếu khi nào Dương tiểu thư muốn nạp thiếp thỳ cứ cho người đưa sính lễ tới, ta sẽ chờ a." Nói xong còn đắc ý nhìn Phạm Tĩnh.

Phạm Tĩnh không mảy may để ý, chỉ nhàn nhạt nhìn Trần Dương.

Ta ra hiệu cho hai nam tỳ rồi từng bước đi tới trong khung cảnh hoa cỏ bay đầy trời, èo, sao trên tivi hay tiểu thuyết nhìn lãng mạng lắm mà, đến lượt ta thỳ bị hoa bay vào mắt, cỏ bay vào miệng, nhổ ra thỳ mất lãng mạng, cắn răng nuốt ực vào bụng.

Khi đi tới trước mặt Phạm Tĩnh ta phải nén lắm mới nhịn được cười. Hm Hm cỏ hoa bay đầy đầu Phạm Tĩnh nhìn mà ruột gan ta quặn thắt, ta nghĩ ta bây giờ chắc cũng buồn cười không kém vì sao ư, vì cả người ta bây giờ xanh, đỏ, trắng, vàng dính đủ trên áo. Thật mất mặt, nhưng đã phóng lao thỳ theo lao thôi.

Ta quỳ một gối xuống, mọi người xung quanh đều há hốc nhưng ta không quan tâm vì thời khắc quan trọng nhất cuộc đời ta đã đến.

Ta nghiêm túc, chân thành nói:" Tĩnh nhi, ta không biết trước đây chàng hiểu về ta bao nhiêu, nhưng những lời ta nói bây giờ đều xuất phát từ tận đáy lòng, mong chàng hảy tin tưởng."

Ngừng một lát, thấy Phạm Tĩnh chăm chú nhìn ta, ta như được tiếp thêm sức mạnh, dõng dạc nói tiếp:" Ta Trần Dương thề duy nhất cả đời này chỉ yêu một người là Phạm Tĩnh, sẽ không thú phu nạp thị, nếu trái lời thề thỳ chàng hãy lấy con dao này đâm vào tim ta, ta sẽ đứng im và không có một lời oán trách. Phạm Tĩnh ta yêu chàng. Chàng có đồng ý làm phu thị duy nhất đời này kiếp này của ta không?" Ta cầm vũ khí bí mật ra trước con mắt khiếp sợ của mọi người, con dao phay to lóe sáng lấp lánh.

Mọi người đều trơ mặt ra, sau đó biểu cảm đều thay đổi xoành xoạch nhưng giờ đây trong mắt ta chỉ còn duy nhất một bóng dáng của Phạm Tĩnh, lo lắng, hồi hộp, khi nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Phạm Tĩnh.

Thời gian càng trôi thỳ nỗi bất an càng bao trùm trong lòng ta, tay ta nắm chặt run rẩy, ta thật hối hận vì quá tự tin về màn tỏ tình có thể coi là độc nhất ở đây và quan trọng nhất vì ta nghĩ mấy câu truyện xuyên không thỳ chả phải nữ chính đều bắt được tâm của đống nam nhân ư.

Hazz! Thất bại rồi. Mày thất bại vì cái tự tin chó má của mày đó. Ta cười còn khó coi hơn khóc đứng lên bước đi.