" Xong rồi, đi nghĩ đi, khi nào ngươi khỏe thỳ chúng ta liền lên đường về thành." Phạm Tĩnh lạnh nhạt nói, sau đó đi tới bàn ăn, ngồi xuống ăn cơm cùng với Phạm Tùy.
Ta thở dài trong lòng, sao mà chén cháo nhỏ quá vậy, ăn mới ba húp đã hết. Làm sao cho một chàng trai cảm động, yêu mình say đắm đây. Chiêu thỳ nhiều nhưng làm sao có cơ hội trỗ tài mới là một chuyện.
Oài, mà tới đây lâu vậy mình cũng không có thời gian xem xét nhan sắc của mình, không biết được mấy điểm đây. Dứt khoát nghĩ ngơi, mai sẽ ra bờ sông xăm soi thử, tiện thể nghĩ xem có thể áp dụng chiêu thức nào để bẻ gai bông hồng mới được. Phạm Tĩnh I love U >.
Rùng mình, Phạm Tĩnh lo lắng, chã lẽ mình bị cảm lạnh rồi. Dứt khoát cũng đi nghĩ ngơi.
Sáng hôm sau ta có ý thức dậy sớm, lục tung túi hành lý, rốt cuộc cũng ra bộ y phục sáng nhưng không chói, xám trắng, tay áo và tà áo được thêu chỉ đen, ta ngẫm nghĩ chắc cũng phong lưu, tuấn tú lắm đây.
Vận xong thỳ xuất phủ, trên đường vẫn còn sương mù lượn lờ, chắc mới 5h sáng, nhưng ta thắc mắc sao không thấy người nông dân nào nhĩ, bữa trước cũng thế, chã lẽ đường ra ruộng không phải đường này. Kệ, vắng càng yên tĩnh.
Ngâm nga giai điệu Lắng nghe nước mắt thỳ chợt nghe tiếng khóc nức nở của một cậu bé, tiếng khóc thật ê ẩm tâm can người nghe. Suy nghĩ trong giây lát ta cũng đi tới, thấy một cậu nhóc ốm yếu, dơ bẩn đang núp trong bụi cỏ xanh um tùm. Ta ráng dùng giọng nói ôn hòa nhất mà cất tiếng hỏi:" Vì sao con khóc?"
Ặc. Ta không phải cố ý a, vì bình thường toàn trêu nhau như vậy nhất thời theo quán tính nói ra.
Cậu bé hoảng sợ dịch người, ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn ta, không khóc nữa nhưng cũng không trả lời. Ta bất đắt dĩ cười nói:" Tiểu sinh là người từ xa tới thăm bà con, cậu bé có chuyện gì uất ức có thể kể cho tiểu sinh nghe được không?"
Cậu bé vẫn im thin thít không trả lời, ta thỳ vẫn mĩm cười ôn hòa, nhưng trong lòng hò hét, bình thường ta sẽ đợi bé nói chuyện được nhưng giờ ta mắc đi cua trai a, muộn giờ thỳ hỏng bét, thôi đợi 1p nữa nếu vẫn không nói thỳ ta đành xin lỗi bé, ta đi đây. Ta đang nhẫm đếm giây 45 thỳ cậu bé cũng lên tiếng.
" Nương đánh đệ, người muốn bỏ rơi đệ. Đệ là kẻ vô dụng, nuôi chỉ tốn gạo. Ưmm..." Nghĩ đến chuyện buồn cậu bé lại khòc. Ta thỳ cảm thán, lại một câu chuyện gia đình nghèo kinh điển, nhưng ta cũng cảm nhận được ít nhiều từ nỗi cô đơn, bất lực đó. Ta biết ta không thể giúp gì nhiều nên ngồi xuống và kể về câu chuyện của ta được lược bỏ cải biến ích nhiều.
Kể xong ta nhẹ giọng nói:" Ta không rõ gì về đệ, nhưng ta không hề xem thường đệ, tuy đệ không có gì nhưng còn sống là còn hy vọng, nếu người ta không yêu đệ thỳ đệ cũng không cần yêu người ta. Hãy sồng vì mình, nếu có người yêu đệ xuất hiện thỳ hãy nắm bắt thật chặt. Ta cũng rất ngốc nên chỉ có thể dạy đệ những gì ta nghĩ ra. Giờ ta có việc phải đi rồi. Tạm biệt, mong rằng nếu lần sau gặp mặt, đệ sẽ nở nụ cười hạnh phúc." Ta hy vọng nói, sau đó sãi chân bước đi.
Cậu bé nhìn theo bóng lưng của Trần Dương mãi cho tới khi khuất bóng, đôi mắt ánh lên nhiều tia cảm xúc sau đó cũng đứng lên đi về hướng ngược lại.
Trần Dương không ngờ vì một cuộc nói chuyện tình cờ mà làm cho cuộc đời của mình ảnh hưởng nghiêng trời lật đất.
Giờ đây tiểu Dương đang lược lờ quanh mặt nước cảm thán. Thanh tú nho nhã, vận bộ này đẹp quá, mình thấy còn yêu nữa mà. Bộ mặt này rất thích hợp với mình, chứ đẹp quá lại nhiều chàng đeo, như vậy tiểu Tĩnh sẽ gặp nhiều phiền phức a. Giờ thỳ đi hái cỏ làm vòng đội đầu thôi, lãng mạng một tý chắc Phạm Tĩnh sẽ không chán ghét đâu nhĩ.
Cỏ này xanh tươi màu rất đẹp, hái hết. A đại công cáo thành. Phù, mồ hôi ra đầy đầu, làm hết chục cái mới được một cái nhìn được. Khó ghê, xuất phát thôi, giờ này chắc tiểu Tĩnh của mình cũng dậy rồi. Chạy nhanh thôi.
Vừa vào trong nhà thỳ thấy một bức mỹ nhân nằm ngủ, ta nhẹ nhàng đi tới, mỉm cười lấy chiếc vòng đội nhẹ lên đầu Phạm Tĩnh.