Tống Lôi đi trước Lâm Vân, không nói một lời. Lâm Vân thấy chỗ này vẫn còn nhiều người, nên cũng im lặng. Cuối cùng tới một chỗ khá yên tĩnh. Tống Lôi dừng lại, quay người lạnh lùng nói với Lâm Vân.
- Ngươi kể lại chi tiết và đặc thù của nữ tặc trên xe lửa kia cho ta biết. Còn giá tiền thì tùy ngươi khai giá.
Tống Lôi lạnh lùng nói chuyện, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Lâm Vân không nói gì, chỉ cầm cái hộp màu trắng trong bọc kia ném cho Tống Lôi, giống như vứt đi một đồ bỏ vậy.
- Từ nay về sau đừng làm phiền ta nữa. Đừng tưởng mình là ai. Ngươi cảm thấy ngươi rất giỏi ở nhà ngươi, nhưng trong mắt ta, ngươi không là cái gì cả. À, lúc nãy chỉ cần ngươi giống như trên xe lửa, gọi ta là lưu manh là được rồi. Không cần phải khóc lóc, gọi ta là chồng. Ta là người đã có vợ, sẽ không bị câu dẫn đâu.
Lâm Vân nói xong, chẳng muốn để ý tới Tống Lôi, trực tiếp rời đi.
Tống Lôi cầm cái hộp màu trắng bạc trong tay, nhìn Lâm Vân rời đi, không biết nói cái gì. Những lời vừa rồi của hắn, làm cho nàng tức giận muốn thổ huyết. Không khỏi thầm mắng mình thật ngu ngốc, vì sao không theo như lời hắn nói, kêu to lưu manh?
Vì mải suy nghĩ chuyện vừa rồi, nên khi Lâm Vân biến mất, nàng mới nhớ tới cái hộp trong tay, vội vàng mở ra.
- "Ngũ Thải Phỉ"!
Tống Lôi ngây dại. Mặc dù nàng chưa từng thấy qua "Ngũ Thải Phỉ", nhưng vừa mới mở cái hộp ra, liền lập tức biết đây nhất định là "Ngũ Thải Phỉ". Trăm cay nghìn đắng đi tìm, thật không ngờ lại đơn giản lấy về như vậy. Nàng thậm chí có cảm giác không chân thực.
Dùng sức lắc đầu, nắm chặt cái hộp trong tay, mới khẳng định đây là sự thật. Một loại hưng phấn và kích động khó nói lên lời xông lên đầu. Cảm giác bị khuất nhục đến khắc cốt minh tâm vừa rồi lập tức biến mất. Người kia là ai? Lại có thể coi thứ quý trọng như vậy như đồ bỏ đi trả lại cho mình. Rốt cuộc hắn là ai?
...
- Cha, con đã tìm thấy "Ngũ Thải Phỉ" rồi...
Tống Lôi vội vàng cất cái hộp, rồi ngay lập tức gọi điện cho phụ thân.
- A, ở chỗ nào? Mau nói cho cha biết...
Bên kia truyền tới tiếng vội vã mang theo sự run rẩy của phụ thân Tống Duy Sơn. Có lẽ khi nghe được tin này, tâm tình của ông ấy còn kích động hơn Tống Lôi nhiều.
- Hiện tại nó đang ở trong tay con.
Tống Lôi nghe thấy thanh âm của phụ thân có chút kích động và tiều tụy, trong nội tâm lại khổ sở. Oán hận với Lâm Vân cũng theo đó biến mất, ngược lại có chút cảm kích.
- Cái gì? Con phải ở nguyên vị trí đó, đừng đi đâu cả.
Phụ thân của Tống Lôi vừa dứt lời, liền cúp điện thoại. Thấy phụ thân không hỏi thêm cái gì, liền biết phụ thân đang phái người tới.
Động tác của Tống gia rất nhanh. Tống Lôi vừa nói chuyện qua điện thoại, anh cả của Tống Lôi đã dẫn người chạy tới. Hai giờ sau, Tống Duy Sơn và các thành viên chủ chốt của Tống gia ở Yên Kinh, đã đi máy bay tới Phần Giang. Đồng thời anh hai của Tống Lôi cũng mang theo người đi máy bay từ Phụng Tân tới Phần Giang.
Khi Tống Lôi nói đã tìm được "Ngũ Thải Phỉ". Tống Duy Sơn liền quyết định không mang Tống gia tới Yến Kinh nữa. Mà toàn bộ thành viên trung tâm của Tống gia đều phải tới Phần Giang. Lựa chọn ở Phần Giang liên lạc với gia tộc Rodwell.
... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Khu biệt thự Cảnh Thành, thành phố Phần Giang.
Biệt thự của anh cả Tống Lôi. Tống Huy ở chỗ này. Tuy nhiên, hiện tại trong phòng khách của biệt thự đã ngôi đây người, toàn bộ là thành viên trung tâm của Tống gia. Xung quanh của biệt thự được bảo vệ chật như nêm cối. Toàn bộ tinh anh mà Tống gia có thể xuất động đều đã ở đây.
- Đã liên lạc với gia tộc Rodwell chưa?
Tống Duy Sơn là gia chủ của Tống gia, thấy các thành viên chủ yếu đã đến đông đủ, liền trầm giọng nói.
- Đã liên lạc rồi, gia tộc Rodwell đã phái người tới Phần Giang. Rạng sáng ngày mai sẽ có mặt.
Nói chuyện là một nam tử trung niên. Sau khi nói xong, lập tức cúi đầu không nói nữa. Nếu không chú ý, thì không phát hiện ra có một người ngồi ở đó.
Y gọi là Tống Khổ, ngoại trừ vài thành viên hạch tâm của Tống gia ra, căn bản không có ai biết y là ai. Tống Khổ là cô nhi mà Tống Cách thu dưỡng. Từng được Tống Cách bồi dưỡng, rồi sau đó được đưa tới nước Mỹ, nước Anh du học.
Hiện tại y là người mà Tống Duy Sơn tin cậy nhất, có chức vị tương đương với đại quản gia của Tống gia. Người ngoài, rất ít người biết Tống Khổ. Chỉ có một số nhân vật tai to mặt lớn của đại gia tộc mới ngẫu nhiên biết một chút tin tức của y. Đây đều là những tin tức lấy được khi Tống gia còn hưng thịnh.
- Tiêu Lôi, con miêu tả lại những đặc điểm của người đã trả lại cái hộp cho con.
Sau khi phân phó xong công việc, Tống Duy Sơn nhìn Tống Lôi nói.
- Ngày đó ở trên xe lửa, con và hắn ngồi cạnh nhau. Để cho con cảm thấy kỳ quái chính là, hắn lên xe ngồi 4h, chỉ một mực nhắm mắt dưỡng thần, cả ngón tay đều không thấy nhúc nhích. Mãi cho đến khi con muốn đi vào nhà vệ sinh. Nhưng khi con đứng dậy, thật không ngờ hắn đã đứng sang một bên. Con còn chưa thấy động tác của hắn như thế nào. Lúc đầu còn tưởng hắn làm bộ, nhưng hiện tại nghĩ lại thì thấy không phải.
- Về sau hắn bất được một cô gái trẻ tuổi, hắn nói cô ta trộm đồ đạc của con. Con cho rằng hắn chỉ muốn lấy cớ tiếp cận con, cho nên còn giận dữ mắng mỏ một phen. Khi thấy con mắng hắn, hắn liền thả nữ tử kia, còn nói hắn nhìn lầm rồi. Con không để ý tới hắn nữa, tiếp tục đi vào nhà vệ sinh. Lúc trở lại thì không ngồi ghế cũ nữa.
- Nhưng hiện tại nhớ lại, đáng ra đồ vật phải bị nữ tặc kia trộm đi mới đúng, không biết vì sao lại ở trong tay của hắn. Càng làm con kỳ quái chính là, hôm nay hắn trông thấy con, liền không có chút do dự trả lại cái hộp cho con. Giống như cái hộp chỉ là một thứ đồ mà hắn muốn vất đi vậy.
Tống Lôi kể tóm tắt lại từ đầu đến cuối, chỉ lược bỏ việc mình giả mạo là vợ của hắn, còn bị hắn buộc phải nói muốn ngủ với hắn.
Tuy Tống Duy Sơn đã nghe Tống Lôi kể lại nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ. Nói người kia coi "Ngũ Thải Phỉ" như đồ bỏ đi. Tống Duy Sơn có chút không tin. Dù gia cảnh của người kia rất giàu có, dù hắn có là tỷ phú thế giới đi chăng nữa, nhưng khi có "Ngũ Thải Phỉ" trong tay, cũng không thể coi viên ngọc như đồ bỏ đi được. Huống hồ, nghe Tống Lôi miêu tả, điều kiện của người kia cũng không phải tốt lắm. Thậm chí, quần áo trên người hắn mặc, chỉ có vài chục nguyên mà thôi. Vậy thì làm sao có thể không có lòng tham muốn lấy "Ngũ Thải Phỉ" làm của riêng?
Tong Duy Sơn lần nữa lâm vào trầm tư.
- Mọi người thấy chuyện này thế nào?
Tống Duy Sơn suy tư một lúc, nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó, chỉ phải hỏi những người còn lại.
- Cha, có thể người kia không biết giá trị của "Ngũ Thải Phỉ"? Nghe tam muội miêu tả, hắn không giống như là kẻ có tiền, không biết giá trị của "Ngũ Thải Phỉ", cũng là bình thường.
Nói chuyện là Tống Hoàng, anh hai của Tống Lôi.
- Điều này không thể nào. Cho dù hắn rất nghèo, nhưng bề ngoài của viên "Ngũ Thải Phỉ" đẹp đẽ như vậy, còn không nhìn ra? Hơn nữa, theo như lời của Tiểu Lôi nói. "Ngũ Thải Phỉ" là bị một nữ tặc lấy đi. Vì sao hiện tại lại xuất hiện trong tay người này? Điều này chứng tỏ hắn không phải là người bình thường.
Chú tư của Tống Lôi. Tống Duy Hà lập tức phản đối ý kiến của Tống Hoàng.
Tống Duy Sơn gật gật đầu. Ông ta đồng ý với cách nhìn của Duy Hà.
- Con lại có cái nhìn khác.
Nói chuyện là Tống Lôi. Thấy Tống Lôi có cái nhìn khác, tắt cả mọi người đều nhìn về phía nàng.