Công Tử Điên Khùng

Chương 475-476: Gặp lại




Người này rất nhanh đi tới trước mặt Âu Dương Phụng, ông ta thi lễ nói:

-    Âu Dương công tử, nề mặt Tuyền Thiên tôi lần này, có thể...

-    Tôi tưởng là ai, nguyên lai là Tuyên thành chủ. Không ngờ đường đường một vị thành chủ như ông cũng cầu tình cho mấy tu sĩ từ bên ngoài tới. Được rồi, nếu Tuyền thành chủ đã nói như vậy, tôi sẽ không so đo...

Âu Dương Phụng nói tới đây thì dừng một chút.

Y nhìn vẻ vui mừng trên mặt Tuyền Thiên, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Tuyền Thiên ngươi là cái đếch gì. Nếu như không phải lúc rời đi, cha ta bảo ta không nên gây chuyện ở bên ngoài, thì ta đã đá văng ngươi đi rồi.

Âu Dương Phụng liếc mắt nhìn Diệp Thành:

-    Tát tên kia hai cái coi như giáo huấn. Bốn vị mỹ nữ, hiện tại chúng ta đi thôi.

sắc mặt của Tuyền Thiên trở nên tái nhợt. Không ngờ như vậy cũng được coi là nề mặt. Nhưng cho dù trong lòng ông ta rất tức giận, bên ngoài thì vẫn cười hì hì nói:

-    Âu Dương thiếu gia, cậu xem, điều này....

sắc mặt của Âu Dương Phụng liền trầm xuống:

-    Còn chuyện gì nữa? Lẽ nào Tuyền thành chủ lại muốn quản chuyện của Âu Dương Gia chúng tôi sao? Tôi thấy lá gan của Tuyền thành chủ càng ngày càng lớn rồi.

Nghe Âu Dương Phụng nói vậy, trong lòng Tuyền Thiên không vui, nhưng lại không dám nối giận. Đành phải cắn răng nói:

-    Mấy người này đều là khách quý của thành Quang Bình. Tôi mong Âu Dương thiếu gia tha cho bọn họ một lần...

-    Ha ha ha ha....

Âu Dương Phụng ngửa mặt lên trời, cười to.

-    Khách quý? Lẽ nào Âu Dương Phụng tôi không phải là khách quý? Tuyền thành chủ, tôi thật không ngờ lá gan của ông lớn như vậy. Nói cho tôi xem, họ là khách quý như thế nào?

Nói xong, đầy vẻ khinh thường nhìn Tuyền Thiên.

Tuyền Thiên cắn răng nói:

-    Bọn họ đều là người nhà của Lâm Vân.

-    À, Lâm Vân? Hắn là ai? Chưa tùng nghe nói qua.

Âu Dương Phụng lạnh lùng cười, biểu lộ giống như chưa tùng nghe nói qua vậy.

Thấy sắc mặt của Tuyền Thiên lại khó coi, Âu Dương Phụng nói tiếp:

-    Ông muốn nói cái người lợi dụng lúc Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện gặp khó khăn rồi tiêu diệt phải không? ông đừng quan tâm tới hắn, hắn không còn nhảy nhót được vài ngày đâu. Hắc hắc, Âu Dương Sơn Trang của tôi đã hường ứng lời triệu tập của Tịch Mịch Cốc, đồng ý tiêu diệt cái tên không biết tròi cao đất rộng kia rồi....

-    Thiếu gia, nói cẩn thận...

Hai tu sĩ hộ vệ Âu Dương Phụng nói thằng không kiêng nể gì, vội vàng nói nhỏ vào tai của y.

Âu Dương Phụng cũng phát hiện ra mình nói lỡ, nhưng y không có chút giác ngộ nào, lại ha ha cười:

-    Sợ cái gì, hắn chỉ có thể nhảy nhót được nhiều lắm một hai ngày mà thôi. Một tên lợi dụng người khác gặp khó khăn, chỉ có thể coi là may mắn, chứ làm gì có bản lĩnh.

Hai tên hộ vệ thì chỉ lắc đầu, không biết nói như thế nào đề khuyên nhủ thiếu gia, đừng coi thường người trong thiên hạ. Trong mắt của Âu Dương Phụng, Tịch Mịch Cốc là đệ nhất, Âu Dương Sơn Trang chính là thứ hai. Những môn phái như Tử Vân Điện, Hóa Linh Điện chỉ là môn phái vớ vần, bị Lâm Vân tiêu diệt là chuyện bình thường. Không chỉ nói là Lâm Vân, ngay cả bản thân Âu Dương Phụng cũng có thể tiêu diệt được.

-    Các ngươi nằm mơ mới giết được anh ấy. Những con tôm con tép như các ngươi đâu xứng đề vào mắt của Lâm đại ca. Đúng là không biết xấu hồ. Nếu Lâm đại ca tới đây, anh ấy chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ bóp chết các ngươi...

Diệp Thành thấy tên thanh niên ăn choi này không những vũ nhục sư nương, mà còn vũ nhục thần tượng Lâm đại ca của cậu ta, thì sao có thế nhịn được.

- Hừ, phế y đi...

Âu Dương Phụng hừ lạnh một tiếng.

Âu Dương Phụng vừa dứt lới, một tên hộ vệ Luyện Hư Kỳ đi tới phía trước đá một cước vào ngực của Diệp Thành. Diệp Thành giống như một con diều đứt dây bay xa mấy chục mét, đâm vào một gian hàng. Máu tươi trong miệng cậu ta không ngừng phun ra.

- Thành đệ...

Diệp Tiều Điệp kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới ôm Diệp Thành vào lòng. Rồi lấy một viên đan dược màu xanh trong giới chỉ nhét vào miệng cậu ta. Lam Tranh cũng vội vàng chạy tới, kiềm tra thương thế của Diệp Thành.

- Các ngươi, các người là đồ cường đạo vô sĩ.

Hàn Vũ Đình thấy thế, liền chỉ vào Âu Dương Phụng, tức giận mắng.

Âu Dương Phụng cười lạnh một tiếng, đi lên đá một cước. Hàn Vũ Đình mới có tu vị Trúc

Cơ, làm sao chống đỡ được một cước của Âu Dương Phụng đã tu vị Kết Đan cơ chứ. Nhưng may mà Âu Dương Phụng không nghĩ lấy mạng của Vũ Đình. Chỉ vang lên tiếng răng rắc, đùi phải của Vũ Đình đã bị đá gãy.

- Dù bị gãy một chân nhưng ta vẫn muốn. Sau khi chơi xong, ta sẽ ban thường ngươi cho thủ hạ. Ha ha...

Âu Dương Phụng cuồng tiếu.

Khổng Linh ở cùng Diệp Tiều Điệp và Diệp Thành một thời gian, nên cũng biết thân phận của Hàn Vũ Đình. Y thấy thế thì làm sao nhịn được nữa, liền phóng một thanh phi kiếm đánh về phía Âu Dương Phụng. Với tu vị Hóa Thần sơ kỳ của y, muốn giết Âu Dương Phụng thật không cần phí khí lực. Nhưng y lại quên bên cạnh Âu Dương Phụng còn có hai tên hộ vệ cấp Luyện Hư.

Phi kiếm của y vừa phóng tới, thì một bị một người dùng pháp báo trường đao chặn lại. Rồi thoáng cái chặt đứt một tay của Khổng Linh. Trước sau chỉ là trong tích tắc mà thôi. Đợi khi Lam Tranh đi tới hỗ trợ, thì Khống Linh đã ôm cánh tay bị đứt rồi.

Không chỉ nói Khổng Linh kém tu sĩ Luyện Hư vài cấp. Cho dù cùng đẳng cấp, một tán tu không có tài nguyên gì như Khổng Linh, cũng không phải là đối thủ của người này. Huống chỉ là có hai người.

sắc mặt Khổng Linh đã trắng bệch, nhưng y vẫn nhìn chằm chằm hai tên tu sĩ Luyện Hư, trong mắt đầy lửa giận.

- Thế nào, không phục à? Tuy nhiên, đây mới chỉ là đòn trừng phạt đầu tiên. Tiếp theo lão tử muốn vót ngươi thành một nhân côn. Biết cái gì là nhân côn hay không? Nói cho y biết đi, Âu Dương Thính...

sắc mặt của Âu Dương Phụng đã trờ nên dữ tợn, ra lệnh cho một tên hộ vệ.

Tên hộ vệ tên Âu Dương Thính nghe theo lệnh, lần nữa phóng ra trường đao. Trường đao mang theo ánh sáng màu trắng bay thẳng tới Khổng Linh. Lam Tranh khẩn trương nhìn thanh trường đao đi tới. Bàn tay cầm phi kiểm đã toát mồ hôi. Bà ta không biết mình có thế ngăn cản được một đao này không.

- Một tu sĩ Hóa Thần thì đừng vong tưởng ngăn được một đao của ta...

Âu Dương Thính còn chưa còn chưa dứt lòi, thì tựa hồ cảm thấy cồ họng của mình như bị bóp ngẹt vậy. Con mắt nhìn chằm chằm vào cây trường đạo của mình. Rõ ràng đã quên nói tiếp cái gì.

Hai ngón tay, đúng, có hai ngón táy đang kẹp trường đao của y. Một đao của tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ rõ ràng bị hai ngón tay kẹp lấy. Âu Dương Thính bỗng nhiên cảm thấy toàn thân rét run, trong thời gian ngắn, mồ hôi đã ướt đẫm sau lung y.

Một khuôn mặt trẻ tuổi nhưng lạnh lùng đột ngột xuất hiện trước mặt. Ánh mắt của hắn lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác vậy. Trường đạo của Âu Dương Thính chính bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy.

- Rắc, rắc...

Pháp bảo trường đao bị người trẻ tuổi kia phá nát, từng mảnh từng mảnh roi xuống đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

- Sư phụ.

Vừa thấy người trẻ tuổi, Khổng Linh liền kích động kêu lên.

Hàn Vũ Đình thì không ngừng rời nước mắt. Vô số lời muốn nói, nhưng trong khoảnh khắc này lại bị đọng ở cổ họng. Không thề nói lên lời.

Lâm Vân nhìn Khổng Linh, gật đầu nói:

- Ngươi làm không tệ.

Nói xong, Lâm Vân khẽ vẫy tay, cánh tay của Khổng Linh rơi trên mặt đất liền gắn về chỗ đứt. Mấy tia sáng hiện lên, tay của Khổng Linh đã lành lặn như bình thường. Lâm Vân lại lấy hai viên đan dược, đưa cho Khổng Linh:

- Uống đi, trong vòng nửa năm đừng vận dụng cánh tay này. Lúc tu luyện thì vận chuyền một phần linh lực để chữa trị vết đứt.

- Tạ ơn sư phụ.

Khổng Linh đã hơn một nghìn tuổi, nhưng gọi một người trẻ tuổi như Lâm Vân làm sư phụ, y không có gì không thích ứng, kêu lên rất tự nhiên. Một phút trước, Khổng Linh còn cho rằng mình phải chết, không ngờ sư phụ lại xuất hiện kịp thời cứu mình.

Lâm Vân xoay người, dùng tinh lực chữa trị cái chân gãy của Hàn Vũ Đình. Thoáng cái chân trái của Vũ Đình đã khôi phục bình thường. Đừng nói Vũ Đình chỉ bị gãy chân, cho dù xương cốt vỡ vụn, Lâm Vân cũng không hề cảm thấy khó khăn.

- Anh rể...

Vũ Đình giống như một người lang thang đã lâu ở bên ngoài, chợt gặp được người thân vậy, liền nhào vào ngực của Lâm Vân, khóc nức nỡ.

Không chỉ nói hiện tại nàng theo chân sư phụ tránh nạn khắp nơi. Cho dù lúc trước tu luyện ở Song Tử Tông, không có ngày nào là nàng không nhớ tới hắn, nhớ tới cha mẹ ở Phần Giang, và tỷ tỷ ở Yên Kinh.

- Xin lỗi em vì anh đã tới chậm. Đứng lên đi, anh sẽ dẫn em trở về nhà...

Lâm Vân có thể cảm thấy sự bàng hoàng và khát vọng trong lòng của Vũ Đình. Bản thân hắn cũng hơi đau xót. Hắn làm sao không biết tâm tư của Vũ Đình, chỉ là không thói quen mà thôi.

Trong lòng Vũ Đình vui mừng như muốn nồ tung vậy. Thật không ngờ có thể gặp lại anh rể. Không chỉ nói chân nàng bị gãy, cho dù nàng không còn chân, chỉ cần gặp được anh rể, là nàng mãn nguyện rồi. Vũ Đình chỉ chăm chú ôm Lâm Vân, quên mất là mình đang ở trên đường cái. Cả thể xác và tinh thần của nàng đều đã hướng về Lâm Vân.

- Lâm đại ca.

Mông Văn đi tới, nói nhỏ một câu. Hiện tại trong đầu của nàng rất loạn, thật không biết nên nói gì.

- Chào em, Mông Văn. Đã lâu không gặp, mọi chuyện ổn rồi. Lần này tất cả mọi người đã được gặp nhau.

Lâm Vân nói xong, vỗ vỗ vai của Vũ Đình.

Lúc này Vũ Đình mới phản ứng, vội vàng nói:

- Sư phụ, đây chính là anh rể Lâm Vân của con. Anh rể, đây là sư phụ của em và chị Mông Văn.

Khi Lam Tranh nhìn thấy Lâm Vân, bà ta cũng không khỏi cảm khái. Thật không ngờ anh rể của Vũ Đình đúng là đến đây thật, còn trẻ tuổi như vậy nữa chứ.

Lâm Vân cười cười, dang định nói gì đó vời Lam Tranh, thì sắc mặt bỗng trầm xuống. Hắn xoay người lại, lạnh lùng nói:

- Ta cho các ngươi đi chưa?

Âu Dương Phụng đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy vậy thân thề liền cứng lại, sắc mặt biến ảo. vẻ mặt của hai tên hộ vệ Luyện Hư cũng đây khẩn trương. Âu Dương Phụng căn bản không có để Lâm Vân vào mắt. Nhưng khi y nhìn thấy Lâm Vân chỉ cần dùng hai ngón tay là chặn được trường đao của Âu Dương Thính. Thì y liền biết bên mình còn kém tên kia không chỉ một hai bậc.

- Tiền bối, lẽ nào ngài muốn ra tay với một vãn bối sao? Ngài phải biết rằng Âu Dương công tử chính là thiếu chủ của Âu Dương Sơn Trang. Trang chủ Âu Dương Tuần của chúng tôi còn là cao thủ Đại Thừa Kỳ, càng là...

Tên Âu Dương Thính này hồn nhiên đã quên vừa nãy y còn đối phó với Khổng Linh như thế nào. Y đang lộ vẻ nghiêm túc nói ra thân phận của Âu Dương Phụng, thì bị Lâm Vân tát cho một cái.

- Đừng nói nhảm nhiều.

Lâm Vân đâu có thời gian nghe tên này lải nhài, lại tặng thêm một cái tát.

Một tát này của Lâm Vân mang theo tinh lực, đã đánh nát đan điền của Âu Dương Thính. Bao gồm cả Nguyên Hồn của y cũng không thoát khói. Âu Dương Thính lập tức bị tát chết, giống như đập một con ruồi vậy.

Khổng Linh biết bản lĩnh của sư phụ nên không tò vẻ ngạc nhiên. Lam Tranh và Tuyền Thiên thì lần đầu nhìn thấy Lâm Vân ra tay, mà cây trường thương theo lời đồn kia, hắn còn chưa lấy ra, chỉ một tát đã tát chết một cường giả Luyện Hư rồi. Trong lòng hai người như sóng to gió lớn. Lam Tranh đã đánh giá cao anh rể của Vũ Đình, nhưng vẫn không ngờ là đánh giá thấp thực lực của hắn.

Tuyền Thiên thì rất khiếp sợ, ông ta âm thầm may mắn vì mình không làm gì có lỗi với mấy người Diệp Tiếu Điệp..Nếu mà minh làm như vậy, nói không chừng mình đã theo gót

của thành chủ của thành Bành Cách rồi.

Âu Dương Phụng và tên tu sĩ Luyện Hư còn lại thì ngây ngốc tại chỗ, nửa ngày cũng không nói ra lời. Bọn họ biết thực lực của Lâm Vân rất mạnh, nhưng như vậy cũng thật quá nghịch thiên.

Âu Dương Phụng đang muốn nói chuyện, thì y phát hiện người hộ vệ còn lại của mình đã bị một thương xuyên qua ngực. Y thậm chí còn không biết Lâm Vân ra tay lúc nào.

Thấy ánh mắt của Lâm Vân chuyền về phía mình, Âu Dương Phụng bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, luôn miệng nói:

- Tiền bối, Lâm tiền bối, Âu Dương Phụng tôi mắt bị mù mới mạo phạm đến tiền bối. Mong rằng tiền bối nề mặt cha tôi là Âu Dương Tuần, tha cho tôi một mạng.

Âu Dương Phụng nói xong, liên tục dập đầu xuống đất.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Hắn đương nhiên không có khả năng buông tha cho người này. Y chăng những đánh gãy chân của Vũ Đình, mà còn cắt đứt tay đệ tử của mình nữa chứ. Nếu như hắn tới muộn một lát, thì Diệp Thành và Khổng Linh đã không bảo vệ tính mạng được rồi. Mấy người Vũ Đình thì trở thành đồ chơi trong tay y.

Lâm Vân phất tay một cái, hai chân của Âu Dương Phụng đã bị Lâm Vân cắt đứt.

- Lâm huynh, đừng vội giết y.

Lam Tranh bỗng nhiên lên tiếng.

Lâm Vân thấy Lam Tranh gọi hắn là Lâm huynh, vẻ mặt rất kỳ quái. Hắn vội vàng dừng tay lại, nói:

- Lam đại tỷ, tôi là anh rể của Vũ Đình, đáng nhẽ ra tôi phải gọi chị là tiền bối mới đúng. Một tiếng Lâm huynh, tôi vạn lần không dám nhận...

Tu vị của Lâm Vân đã tương đương với Hợp Thể điên phong. Nếu gọi Lam Tranh là tiền bối, thì chắc bà ta cũng không đảm đương nồi. Còn không bằng gọi là đại tỷ thì thích hợp hơn.

- Điều này...Tu vị của đạo hữu hơn xa tôi, gọi tôi là Lam Tranh là được. Tên Âu Dương Phụng kia còn có tác dụng. Chúng ta tới một nơi yên tĩnh rồi nói chuyện.

Lam Tranh vội vàng khiêm nhường. Nói đùa gì chứ, làm sao có thể để cho Lâm Vân gọi mình là tiền bối được, ở thế giới Tu Chân, có thực lực mới có quyền nói chuyện. Cho dù bà ta là sự phụ của Vũ Đình, nhưng Lâm Vân lại không có quan hệ gì với bà ta.

Mặc dù Lâm Vân không biết Lam Tranh có chuyện gì cần nói, nhưng Lam Tranh đã cẩn thận như vậy, thì chắc là chuyện quan trọng. Mà hắn cũng không tính toán lập tức giết tên Âu Dương Phụng này. Lâm Vân làm việc thì rất chú ý tới việc diệt cỏ tận gốc, không hề ướt át bần thiu. Nếu đã giết tên Âu Dương Phụng này, thì coi như đắc tội với Âu Dương Sơn Trang. Âu Dương Sơn Trang chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn. Đã như vậy, còn không bằng tiêu diệt cả Âu Dương Sơn Trang.