Công Tử Điên Khùng

Chương 440: Phục quốc




Lâm Vân nhìn Thanh Thanh ngủ ngọt ngào trong ngực, vuốt ve mái tóc của nàng. Những năm qua chắc nàng ấy đã chịu quá nhiều đau khổ. Mặc dù không hỏi tại sao Thanh Thanh đồng ý kết hôn với Tào Quân. Nhưng Lâm Vân cũng biết, có một số việc không cần phải hỏi. Giữ ở trong lòng là tốt rồi.

Lâm Vân lấy một viên Tiên Nhan Đan rồi bỏ vào trong miệng của Thanh Thanh. Thanh Thanh mở to mắt, nhìn Lâm Vân, cười một tiếng, rồi nuốt viên đan dược đó, lần nữa nhắm mắt lại.

Sư Thành.

An Nhạc đại tướng quân Tào Quân bị mất tích, Hoàng đế Vũ Quốc bị đày đọa là nô bộc trong nhà y, dưới sự giúp đỡ của năm cường giả mạnh mẽ nhất Thiên Hồng, lần nữa xây dựng lại Vũ Quốc.

Trong vòng một đêm, toàn bộ Hoàng thất của đế quốc Minh Việt bị giết không còn một ai. Đầu người thi bị tập trung lại ở một chỗ. Còn quân đội vốn bị cưỡng chế của Vũ Quốc, lẫn nữa trở về thủ hộ quốc gia.

Rất nhiều tướng quân, binh lính, đại thần của đế quốc Minh Việt bị tàn sát. Những tướng quân của Vũ Quốc bị giam giữ trong thiên lao thì được thả ra, nắm giữ lại quân đội. Các thành trì lần lượt trở về cố quốc. Điều này khiến cho không chỉ thần dân của Vũ Quốc tưởng như nằm mơ, ngay cả Hoàng đế Phương Thừa cũng khó mà tin nổi.

Năm vị tu sĩ này xem ra đều là những cường giả tuyệt thế của đại lục Thiên Hồng. Nhưng vì sao bọn họ lại vô duyên vô cớ trợ giúp Vũ Quốc? Phương Thừa không hiểu, cũng không dám hỏi.

Dù trong lòng có hơi bất an. Nhưng bọn họ đã trợ giúp Vũ Quốc phục quốc, vậy thì chỉ có thể để bất an ở trong lòng.

Cũng may là các vị cường giả này coi như tôn kính với Hoàng đế Vũ Quốc. Mà Phương Tường thì một ngày trước còn đang là nô lệ bị mọi người thỏa sức mắng mỏ, đảo mắt liền trở về vị trí đứng đầu của một quốc gia.

Thấy các cường giả giúp tất bận giúp mình phục quốc, Phương Tương cũng không dám ngồi không. Lập tức phái thủ hạ tìm kiếm người nhà, và hô hào các nhân tài trở về Vũ Quốc.

Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, Vũ Quốc lại trở về với vẻ huy hoàng như lúc trước. Chẳng những lấy lại được những thành trì đã mất, còn xâm chiếm được rất nhiều đất đai của Minh Việt Quốc. Cuối cùng Minh Việt Quốc trở thành quốc gia phụ thuộc của Vũ Quốc.

Lâm Vân dẫn theo Thanh Thanh đi tìm dì của mình, nhưng lại không tìm thấy. Ngay cả những người của Lâm gia bị đày đọa ở Tây Hoang cũng không thấy.

- Dì và các bác các anh chắc không có việc gì đâu. Anh không phải quá lo lắng.

Thanh Thanh biết trong lòng Lâm Vân sốt ruột, chỉ phải an ủi như vậy.

- Ừ.

Đang lúc Lâm Vân buông tha cho việc tìm kiếm, thì bùa truyền tin bỗng nhúc nhích. Tin tức truyền tới từ hoàng cung.

Lâm Vân không chút do dự dẫn theo Thanh Thanh đi tới Kinh Đô Hoàng thành. Thời gian nửa tháng còn chưa tới, vậy thì nhất định là mấy người Phương Kinh truyền tin tới.

Lâm Vân vừa tới, Hoàng đế Vũ Quốc Phương Thừa dẫn theo con của mình là Phương Kinh đã đứng ở ngoài hoàng cung chờ đợi. Hiện tại cho dù ông ta có ngu dốt cũng biết là Lâm Vân trợ giúp mình. Trong lòng ông ta rất cảm kích. Thầm nghĩ may mà lúc trước phu hoàng coi trọng Lâm gia. Mới có hồi báo như ngày hôm nay.

- Tiền bối…

Phương Kinh thấy Lâm Vân đã tới, liền đi lên phía trước làm lễ.

Lâm Vân khoát tay nói:

- Cứ gọi tôi là Lâm Vân. Việc tôi dặn đã làm được như thế nao rồi?

Nhưng Phương Kinh còn chưa nói chuyện, thì Lâm Vân đã nhìn thấy Đặng Thư Cần. Khuôn mặt của cô ấy có vẻ rất tiều tụy. Bên cạnh của cô ấy còn có một đứa trẻ khoảng mười tuổi.

- Cậu khỏe không Thư Cần? Đây là….

Lâm Vân chỉ về đứa bé hỏi.

Đặng Thư Cần vừa nhìn thấy Lâm Vân, liền không nhịn được rơi nước mắt. Năm đó Từ Vinh mất tích cùng với Lâm Vân. Mà cô ta đã có chửa được mấy tháng. Cô ta mơ hồ biết được chuyện này không đơn giản như vậy, liền mai danh ẩn tích nuôi dưỡng con trai. Đợi khi con trai lớn lên thì bảo nó trả thù cho phụ thân. Nhưng không ngờ Lâm Vân rõ ràng trở lại.

Nếu Lâm Vân đã trở lại, thì Từ Vinh đâu? Dù rất muốn biết tung tích của Từ Vinh, nhưng Đặng Thư Cần vẫn trả lời:

- Đứa bé tên là Từ Phục. Lâm Vân, Từ Vinh đâu?

Từ Phục? Từ Vinh đã có con trai rồi. Lâm Vân cảm thấy vui mừng thay cho bạn của mình. Nhìn vẻ lo lắng của Đặng Thư Cần, hắn liền trả lời:

- Cậu ấy vẫn rất tốt, hiện tại đang bế quan. Chờ mình xử lý xong chuyện ở đây, mình sẽ dẫn cậu và Từ Phục về chỗ của Từ Vinh.

Vừa nghe Từ Vinh còn sống, Đặng Thư Cần không khống chế nỏi cảm xúc, liền ôm Từ Phục khóc nức nở.

Lâm Vân biết mấy năm qua, mẹ con hai người chắc đã chịu rất nhiều gian khổ. Nhưng hắn lại không biết an ủi hai người kiểu gì. Mặc dù biết Đặng Thư Cần rất sốt ruột muốn gặp Từ Vinh. Nhưng Lâm Vân muốn xử lý xong việc ở đây đã.

Thanh Thanh thấy thế, vội vàng đi lên an ủi Đặng Thư Cần. Năm đó xảy ra chuyện, nàng cũng từng đi tìm vợ của Từ Vinh, nhưng lại không tìm được. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó Đặng Thư Cần không chạy trốn, thì Tào Quân và Phùng Hải đã không bỏ qua rồi.

- Vân ca, em dẫn Thư Cần tới nhà em đây. Anh cứ đi làm việc của mình đi.

Thanh Thanh biết mình không giúp gì được cho Lâm Vân, ở bên cạnh hắn còn làm chậm trễ thời gian của hắn.

Lâm Vân nghĩ bụng, dù sao hiện tại Sư thành đã được Vũ Quốc khống chế hoàn toàn. Trên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Đợi cho thủ hạ của Phương Thừa hộ tống Thanh Thanh rời đi, Phương Thừa liền muốn mở tiệc chiêu đãi Lâm Vân. Lâm Vân đã khoát tay nói:

- Vũ Quốc còn nhiều việc phải làm, ông cứ đi làm việc của mình đi, mặc tôi là được.

Tuy Phương Thừa là Hoàng đế, nhưng ông ta không dám ra lệnh cho Lâm Vân. Đành phải bảo Phương Kính ở lại. Quả thực ông ta cũng còn rất nhiều việc phải làm.

Phương Kinh biết Lâm Vân muốn hỏi mình việc gì, liền tranh thủ thời gian nói:

- Lâm đại ca, chúng tôi chỉ tìm được ba người của Lâm gia và môt vài nữ quyến. Tôi đã an trí bọn họ trong Lâm phủ rồi. Nhưng lại không phát hiện ra Phùng Hải. Mấy năm trước, sau khi anh và Từ Vinh mất tích, y cũng đã mất tích theo. Không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Phùng Hải mất tích? Lâm Vân nhíu mày, theo lý thuyết thì Tào Quân đâu cần phải giết y diệt khẩu. Vậy vì sao Phùng Hải lại mất tích được, và còn trùng hợp như thế?

Lâm Vân còn chưa nghĩ ra nguyên nhân trong đó thì một tấm bùa truyền tin lại vang lên. Lâm Vân ngạc nhiên, hôm nay mới là ngày thứ mười, còn cách ngày hẹn là năm sáu ngày, vì sao tên Ly Vô Biên gọi mình tới đó sớm làm gì? Địa điểm lại thuộc phạm vi của Minh Việt Quốc. Chẳng lẽ y gặp vấn đề gì khó khăn rồi à? Ở một thành trì của người phàm, mà y là một tu sĩ Nguyên Anh, dẫn theo bốn tu sĩ Kết Đan, còn có vấn đề gì không giải quyết được? Chẳng lẽ ở đại lục Thiên Hồng còn có thực lực uy hiếp được bọn họ?