Công Tử Điên Khùng

Chương 357: Tuyệt cảnh Thiên Diễm




Lúc này hơn mười tên tu sĩ mới phản ứng. Bọn họ không ngờ tên ma tu Lâm Vân lại giảo hoạt như vậy. Có thể lừa gạt thành tự bạo. Bọn họ liền không chút do dự, lập tức đuổi theo.

Đám tu sĩ kia vừa mới đuổi theo Lâm Vân, thì lại có hai tên tu sĩ Nguyên Anh đi tới.

Lâm Vân đang bay thì cảm thấy đầu óc choáng váng. Liền biết mình không thể kiên trì thêm được lâu. Hơn mười pháp bảo của tu sĩ Kết Đan, cho dù hắn đã ngăn chặn được chín phần uy lực, nhưng vẫn khiến hắn không chịu được.

Huống hồ hắn còn bị trúng một kiếm màu đỏ của tay tu sĩ Nguyên Anh kia nữa chứ. Vết thương càng thêm chồng chất.

Dù tốc độ của Lâm Vân đã rất nhanh,, nhưng hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của tu sĩ Nguyên Anh. Nếu hiện tại mình không bị thương, nói không chừng còn có thể thoát khỏi bọn họ. Nhưng bị thương như vậy thì rất khó.

Trong Tinh Giới không có thuốc chữa thương nào tốt. Chỉ có một lọ Thiên Diệp Đan lấy được ở Vạn Bảo Các, không biết nó có tác dụng gì. Nhưng Lâm Vân không quan tâm, thân thể đã mêt mỏi như vậy rồi, mà tinh lực càng ngàn càng tiêu tán. Mà các tu sĩ không ngừng truy kích đằng sau. Lâm Vân mặc kệ, liền nuốt vài viên Thiên Diệp Đan xem thế nào.

Thiên Diệp Đan vừa vào trong cơ thể của Lâm Vân, lập tức biến thành từng tia nước nhỏ. Những tia nước nhỏ này giống như tình nhân vuốt ve vậy, chậm rãi hồi phục vết thương trên người Lâm Vân.

Lâm Vân mừng rỡ, quả nhiên là thuốc tốt. Khó trách Vạn Bảo Các lại muốn bắt mình như vậy. Dù nội thương vẫn còn rất nặng, nhưng nhờ hiệu quả của Thiên Diệp Đan, tình hình đã không còn chuyển biến xấu.

Tốc độ của Lâm Vân dần dần nhanh hơn. Nhưng lập tức Lâm Vân cảm thấy không đúng. Phía trước rõ ràng xuất hiện hai tu sĩ cấp cao, còn là nữ nhân nữa chứ.

“Là đệ tử của phái Dao Hoa ”

Ánh mắt của Lâm Vân co lại. Quả nhiên phái Dao Hoa rất coi trong viên ngọc mà mình lấy. Có khả năng là phái Dao Hoa biết công dụng của viên ngọc đó.

Hai nữ nhân này thấy Lâm Vân bay tới, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Khi nhìn thấy vết thương chồng chất trên người hắn, thì lại biểu lộ đồng tình. Lâm Vân âm thầm cười nhạt. Đánh chết hắn cũng không tin tưởng hai người này quan tâm tới vết thương của hắn.

Biết rằng không có cơ hội chiến thắng hai nữ nhân có tu vị Kết Đan hậu kỳ này, nhưng khuôn mặt của Lâm Vân vẫn lộ vẻ kinh hỉ, giống như rất cao hứng khi nhìn thấy hai người vậy. Hắn liền đi thẳng tới hai người bọn họ.

Thấy Lâm Vân đi tới, hai nữ tử Kết Đan này càng ra vẻ phong tình và đồng cảm. Cộng thêm đây là hai nữ tu rất xinh đẹp, thân thể đãy đà. Khiến cho Lâm Vân cũng phải thầm khen lợi hại.

- Hai người cầm tạm mấy thứ này, buổi tối tôi sẽ tới tìm hai vị tỷ tỷ.

Lâm Vân nói xong liền ném một cái Kim Ấn. Đồng thời bay đi.

Một nữ tử đang muốn giơ tay bắt, thì người kia đã ngăn cản:

- Không đúng, Hàm Nguyệt, chúng ta chạy mau…

Đồng thời tạo ra một cái vòng bảo hộ.

Vài tiếng nổ rầm rầm vang lên, Kim Ẩn đã nổ tung thành từng mảnh. Linh lực cường đại tỏa ra xung quanh, bao gồm cả nai nữ tu này. Mặc dù đã có vòng bảo hộ ngăn cản, nhưng hai người vẫn bị thổi đi vài trăm mét, rồi nhổ ra một ngụm máu tươi. Hai người đã bị thương nặng.

- Thật là một tên gian xảo.

Nữ tu sĩ muốn dùng tay tiếp Kim Ấn kia, oán hận mắng. Nhưng trong lòng nghĩ mà sợ. Nếu không phải cô bạn mình kịp thời ngăn cản thì mình đã mất một cánh tay rồi.

- Kim Ấn kia là một pháp bảo cực phẩm, vậy mà hắn sẵn sàng ném ra cho nổ. Người này thật là ngoan độc.

Cô gái kia nhìn phương hướng mà Lâm Vân biến mất, thì thào nói.

- Sư tỷ, hiện tại chúng ta nên làm gì?

Hàm Nguyệt hỏi.

- Còn làm gì nữa, đương nhiên là phải đuổi theo hắn rồi. Sau đó thì thông báo cho sư môn.

Nói xong, hai người liền bay đuổi theo.

Một đường chạy trốn này của Lâm Vân, mặc dù hắn đã liên tiếp thay đổi phương hướng,, nhưng những người truy đuổi phía sau vẫn càng ngày càng nhiều. Người chặn đường phía trước cũng không thiếu.

Bởi vì tốc độ của Lâm Vân hiện tại ngang bằng với Nguyên Anh sơ kỳ, nên đuổi kịp hắn đều là tu sĩ cấp Nguyên Anh hoặc là tu sĩ Kết Đan có pháp bảo phi hành lợi hại.

Lâm Vân rất sốt ruột. Những tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ sở dĩ không muốn đuổi theo hắn ngay, bởi vì sợ mình tự bạo. Nên bọn họ ở đằng xa nhìn chằm chằm, đợi cho tinh lực của mình hao hết.

Cho dù Lâm Vân không ngại quần chiến, nhưng dây dưa với bọn họ, chỉ kéo dài thời gian cho mấy lão quái Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi.

Tuy biết tình cảnh hiện giờ của mình, nhưng Lâm Vân lại không có cách nào cả. Phía trước vẫn không ngừng có người chặn đường, mà phía sau thì càng ngày càng đông.

Trên đường chạy trốn, Lâm Vân đã không biết giết bao nhiêu người. Cứ có người nào chặn đường hắn, là hắn không chút do dự tiêu diệt. Gặp người có tu vị cao, thì đánh lén một cái rồi chuyển sang phương hướng khác.

Ba ngày sau, Lâm Vân biết cao thủ đã tới. Đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hắn có thể chạy được. Nhưng đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, ngay cả cở hội chạy thoát cũng không có.

Lâm Vân từ xa đã cảm nhận được khí tức quen thuộc của lão tổ Côn Luân. Trong lòng thầm than một tiếng, chẳng lẽ mình cứ chết như vậy sao.

Lâm Vân hạ quyết tâm, cho dù tự bạo cũng không thể để cho những người này chiếm được thứ mà bọn họ muốn.

Lão tổ Côn Luân muốn chính là Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Phái Dao Hoa muốn là viên ngọc kia. Vạn Bảo Các thì muốn Huyền Ngưng Hàn Thủy của hắn. Còn những người khác, phỏng chừng là muốn kiếm phần thưởng. Chắc cũng có một bộ phận người tới xem náo nhiệt. Bọn họ muốn biết trên người của mình có cái gì, rồi sau đó nhân cơ hội kiếm chác.

Khí tức cường hoành càng ngày càng rõ ràng. Hiện tại không chị nói bị bao vây, chỉ cần vài lão gia Nguyên Anh hậu kỳ kia, cũng đủ cho hắn xong đời.

- Hắn không có đường để đi rồi. Ha ha, xem hắn chạy đi đâu được nữa?

Có tiếng cười nhạo vang lên từ đám người.

- Hiện tại hắn đã chó cùng rứt giậu nên mới chạy đến tuyệt cảnh Thiên Diễm.

- Ài, tôi còn muốn biết trên người hắn có cái gì mà phải treo giải thưởng truy nã lớn như vậy.

- Mà người này cũng thật lợi hại. Nghe nói tu vị của hắn chỉ mới là tu sĩ Kết Đan trung kỳ. Nhưng bị mười tu sĩ Kết Đan và hai tu sĩ Nguyên Anh bao vây, vẫn có thể thoát khỏi. Còn làm bị thương một tay của trưởng lãnh Nguyên Anh của phái Liệt Hỏa nữa.

- Thật hay là giả? Làm sao mà hắn chạy thoát được.

- Cái này thì tôi không biết. Nhưng người này có thủ đoạn rất tàn nhẫn, một đường chạy trốn đã giết vô số tu sĩ….



Lâm Vân đương nhiên không nghe thấy những lời này. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy phía trước rất nguy hiểm. Chỉ cần mình chạy vào đó sẽ lập tức tử vong. Nhưng đằng sau của hắn lại có bốn lão quái Nguyên Anh hậu kỳ chắn đường.

Không biết đằng trước là chỗ nào. Nhưng Lâm Vân nghe thấy tiếng kinh hô đằng sau và cảm giác nguy hiểm cũng rất mãnh liệt. Là hắn biết nơi này không phải là một nơi nên đi vào. Nhưng Lâm Vân chẳng quan tâm nhiều như vậy. Chết trên tay mấy lão quái Nguyên Anh kia, còn không bằng chết trong đó cũng được.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân không chút do dự phóng ra mấy vòng bảo hộ rồi lao vào tuyệt cảnh. Mấy lão già Nguyên Anh hậu kỳ cũng đả đuổi tới, nhưng thật không ngờ Lâm Vân có khí khái tráng sĩ đứt cổ tay như vậy.

Chỉ có lão tổ Côn Luân âm thầm kêu khổ. Y biết Lâm Vân không phải là tráng sĩ đứt cổ tay, mà căn bản là Lâm Vân không biết nơi này chính là một trong những tuyệt cảnh của Khôn Truân Giới, Thiên Diễm. Hắn vốn chỉ là một tên nai tơ chạy từ Trái Đất tới mà thôi. Có biết cái gì là tuyệt cảnh Thiên Diễm đâu. Nếu hắn biết chắc hắn đã không đi vào đấy.

Tât cả những người truy đuổi Lâm Vân đều sững sờ. Không ngờ hắn lại tự sát chạy vào tuyệt cảnh. Sớm biết như vậy thì đã bắt hắn lại rồi.

Hắn nhảy vào tuyệt cảnh thì mặc xác hắn, nhưng trên người của hắn toàn là bảo bối a.

Có rất nhiều môn phái và tán tu còn chưa từ bỏ ý đồ, nên đứng canh ở cửa ra vào. Nếu Lâm Vân có thể đi ra thì bắt luôn. Mặc dù còn chưa thấy ai đi vào tuyệt cảnh còn có thể đi ra, nhưng vẫn có một nhóm người có suy nghĩ may mắn.

Bởi vì có cảm giác nguy hiểm, nên khi Lâm Vân chui vào tuyệt cảnh Thiên Diễm, hắn liền tạo ra mấy cái vòng bảo hộ. Nhưng vừa mới đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm, Lâm Vân lập tức cảm thấy cực kỳ đau đớn như bị xé rách vậy. Hỏa diễm khủng bố đã bắn về phía Lâm Vân. Điều khiến hắn sợ hãi, là ngọn lửa này không có màu sắc gì cả. Nhưng sức nóng của nó đủ để thiêu đốt hắn thành tro bụi.

Mấy vòng bảo hộ đảo mắt đã bị thiêu hủy. Lâm Vân hốt hoảng, vội vàng lại tạo ra mấy vòng bảo hộ. Nhưng chỉ có thể kiên trì được vài giây.

Lâm Vân sợ tới mức cùng lúc tạo ra ba vòng bảo hộ rồi nghĩ cách chui vào Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Hắn không biết Sơn Hà Đồ có thể ngăn trở ngọn lửa khủng bố này không. Loại hỏa diễm này còn nóng hơn Tinh Hỏa của hắn không biết bao nhiêu lần. Tinh Hỏa của hắn đã khá lợi hại, nhưng còn kém xa so với Hỏa Diễm này.

Không phải chỉ là kém, mà căn bản không cùng một cấp bậc. Giống như sự chênh lệch của một người phàm và một tu sĩ Hóa Thần vậy.

Càng làm cho Lâm Vân kinh hãi, đó là hắn không thể chui vào được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Đây là hỏa diễm gì vậy? Sao kinh khủng như thế? Ngay cả Sơn Hà Đồ cũng không thể chui vào được.