Công Tử Điên Khùng

Chương 307: Không kiềm chế nổi tình cảm




- Lâm Vân?

Cam Dao cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình. Nàng không ngờ có thể gặp lại Lâm Vân ở đây. Người nam nhân mà mấy năm qua nàng từng phút từng giây đều nhớ đến. Nàng cho rằng cả đời này sẽ không được gặp lại hắn rồi. Nhưng hôm nay hắn lại xuất hiện ở trước mặt nàng.

Cảm giác bất lực và bi thương khi nhìn thấy Lâm Vân bị cuốn vào trong tàu điện ngầm lúc trước bỗng ùa về. Cái ngày mưa to đó, nàng tê tâm liệt phế đuổi theo, ngã lại đứng lên, đứng lên lại ngã, chỉ vì người nam nhân này.

Đột nhiên được nhìn thấy lại người nam nhân mà nàng tưởng niệm vô số ngày đêm, Cam Dao đã không thể khắc chế tư tưởng của mình. Cũng không có cách nào khắc chế tình cảm của mình, nàng quên hết mọi thứ, lao vào trong ngực của Lâm Vân.

Nếu như vẫn còn ở cùng phòng với hắn, có lẽ nàng không có dũng khí xông vào ngực của Lâm Vân. Mà chỉ có thể yên lặng giống như trước kia nhìn hắn mà thôi. Nhưng bốn năm nhung nhớ bạo phát, khiến nàng nhịn không được phóng túng tình cảm của mình.

Đã từng tưởng rằng người nam nhân này bị xe điện ngầm cuốn đi. Đã từng tưởng rằng không còn gặp lại hắn.Đã từng tính toán vì người nam nhân này mà cô độc cả đời.

Nhưng khi người nam nhân này lần nữa xuất hiện, Cam Dao không có cách nào khống chế tình cảm của mình. Nàng sợ hãi đây là một giấc mơ, khi tỉnh lại sẽ biến mất vô tung vô ảnh. Nàng muốn thừa dịp giấc mơ này còn chưa kết thúc, cố gắng ôm chặt lấy hắn.

Lâm Vân thật không ngờ Cam Dao lại không muốn xa rời mình như vậy. Một mùi hương mềm mại từ thân thế của Cam Dao lập tức truyền vào mũi của hắn.

- Cam Dao.

Lâm Vân cảm thấy cổ họng của mình co chút khô nóng.

- Lâm đại ca, có phải em đang nằm mơ không? Vì sao lại chân thật như vậy?

Cam Dao đã quên hết thảy mọi việc vừa nãy, nàng chỉ nhớ rõ mình còn đang ở trong ngực của Lâm Vân. Ánh mắt của nàng đóng lại, nàng sợ hãi khi mở to mắt ra, giấc mộng này sẽ giống như trước đây. Biến mất vô ảnh vô tung.

….

Trần Hổ trông thấy động tác Cam Dao bỗng nhiên ôm tên kia, liền rất kinh ngạc, nhìn nhìn Liên Bình, chờ y ra lệnh.

- À, nguyên lai ngươi chính là Lâm Vân. Ha ha, ta đang muốn đi tìm ngươi đây. Không nghĩ tới, người lại tự mình đến tận cửa. Hai cậu đi lên giáo huấn tên này cho tôi, đánh mạnh vào.

Liên Bình cười ha hả, nhưng trên mặt không có chút vui vẻ nào. Sự đố kỵ và sự tức giận trong lòng y đã lên tới đỉnh điểm. Thật không ngờ một nữ nhân mà mình theo đuổi lâu như vậy, ngay cả bàn tay cũng không được cầm, rõ ràng đang ôm ngực của một người nam nhân khác.

Nếu không đánh tên này thành thịt vụn, thì y không thể giải hận. Mà con tiện nhân Cam Dao kia, sớm biết là một nữ nhân như vậy, thì đã kéo cô ta lên giường rồi.

Lâm Vân không đẩy Cam Dao ra. Hắn cảm nhận được tình cảm lưu luyến rất sâu của Cam Dao. Loại cảm giác này không có cách nào nói lên lời. Sự nhớ nhung đến khắc cốt ghi tâm của Cam Dao khong hề cố kỵ truyền tới thể xác và tinh thần của Lâm Vân.

Lâm Vân chợt nhớ tới đêm hôm đó mình cõng nàng và hát cho nàng nghe:"Hoa cúc vàng, hoa Sơn Trà thơm…"

Còn có Cam Dao bị mồ hôi của mình thấm ướt ngực cùng với hai điểm đỏ tươi kia.

Lâm Vân thở dài một tiếng, nhìn hai tên nam tử mặc áo đen đang đi tới, vung chân trái lên đá vài cước. Mấy tiếng răng rắc của xương nứt vang lên, hai người này lập tức bị đá bay xa vài mét.

Liên Bình nhìn thấy, trong mắt liền xuất hiện sự kinh hãi và khiếp sợ. Y rõ ràng trông thấy hai tên bảo tiêu của mình còn chưa có đụng vào Lâm Vân, mà chân của tên Lâm Vân kia cũng không đá tới trên người của hai người bảo tiêu. Vậy mà hai tên bảo tiêu có võ công không tệ đã bị nứt xương rồi.

- Ngươi tên là Liên Bình?

Lâm Vân lạnh lùng nhìn Liên Bình còn đang sững sờ.

Lúc này Liên Bình mới phản ứng, vội vàng lui về sau mấy bước, rất lo lắng nhìn Lâm Vân:

- Tôi chính là Liên Bình, anh đừng tới đây.

- Ngươi có phải là người của Liên gia Thanh Hóa hay không?

Ánh mắt của Lâm Vân trở nên sắc bén. Lần trước do hắn có việc nên không thể xử lý Liên gia được, không nghĩ tới lần này lại gặp phải một tên bại hoại của Liên gia.

- Đúng vậy, tôi chính là người của Liên gia. Việc vừa rồi tôi sẽ không so đo, tôi đi luôn đây, xin lỗi cô, Cam Dao.

Liên Bình nghe Lâm Vân nói vậy mới nhớ ra mình là người của Liên gia. Ngay cả thị trưởng Thanh Hóa cũng không dám đắc tội với mình. Nói gì chỉ là một tên Lâm Vân kia. Tuy nhiên tình thế lúc này mình không mạnh hơn hắn. Đợi mình rời đi nơi này thì sẽ tính sổ với hắn.

Mặc dù nghĩ như vậy, thần sắc của Liên Bình vẫn rất dè chừng. Y sợ Lâm Vân bất kể hậu quả lao tới. Nhìn kiểu động thủ vừa rồi của Lâm Vân, cùng hai tên bảo tiêu của mình nằm trên mặt đất, là y biết võ công của tên Lâm Vân này không tệ, thủ đoạn cũng rất là cay độc.

- À, ta cần ngươi so đo sao? Lần trước có một tên Liên hầm phân gì đó bị ta đánh gãy chân, không biết đã đi xuống giường được chưa?

Lâm Vân cười ha hả nói.

- Thành đệ là do ngươi đánh? Ngươi, ngươi…

Sắc mặt của Liên Bình liền biến thành tái nhợt. Ngay cả người thừa kế của Liên gia là Liên Phấn Thành, tên Lâm Vân này cũng có thể đánh thành như vậy. Thì mình không thể dùng Liên gia làm tấm mộc rồi.

- Ta cái gì?

Lâm Vân mặc kệ y, tiến lên đá mấy cước. Liên Bình không kịp kêu lên tiếng, đã bị Lâm Vân đá bay về chỗ hai tên bảo tiêu kia. Hoàn thành một tổ ba người tàn tật.

Cam Dao cũng đã thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Quên mất mình muốn nói gì, chỉ là nhu tình trong mắt của nàng cơ hồ muốn hòa tan cả Lâm Vân.

Lâm Vân xấu hổ, ho khan một tiếng:

- Cam Dao, thật là xảo, không nghĩ tới lại gặp em ở đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lâm đại ca, thật là anh sao?

Cam Dao ôm lấy Lâm Vân, nước mắt đảo quanh, nhưng không ý buông tay hay là ngượng ngùng gì cả.

Lâm Vân thở dài:

- Cam Dao, chúng ta đi thôi, chỗ này nói chuyện không tiện. Phỏng chừng một lúc sau cảnh sát sẽ tới. Vậy thì hơi phiền toái.

- Vâng.

Cam Dao rốt cuộc tin tưởng đây không phải là giấc mơ. Người trước mắt thực sự là Lâm Vân. Buông hai tay ra, nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Vân. Nàng sợ một khi mình bỏ tay thì Lâm Vân sẽ biến mất không thấy đâu nữa.

Lâm Vân dẫn theo Cam Dao rời đi quán bar. Nhìn thấy Cam Dao chỉ lẳng lặng ôm lấy cánh tay của mình, không hề có ý muốn nói chuyện, Lâm Vân chỉ đành phải hỏi:

- Cam Dao, sao em lại ở Thanh Hóa?

- Năm đó khi anh rời đi, em đợi một tháng không thấy tin tức gì của anh. Em liền nghe lời của anh từng dặn, xin nghỉ việc rồi trở về quê cũ. Bởi có số tiền kia, nên bệnh của mẹ em cũng dần dần bình phục. Trong khoảng thời gian đó em đã gọi điện thoại mấy lần cho chị Tử Yên, nhưng đều không có tin tức gì của anh.

- Về sau em gái của em thi đậu đại học Thanh Hóa. Mẹ của em lo lắng cho em gái, em liền dẫn theo mẹ tới Thanh Hóa sinh sống. Sau khi học xong một khoa chính quy, em cũng thi đậu ngành thạc sĩ của đại học Thanh Hóa. Nhờ vận khí tốt, mà em vừa có thể học thạc sĩ vừa có thể làm giảng viên của đại học Thanh Hóa.

- Mẹ của em không chịu được nhàn rỗi, liền mở một quán ăn trước cổng trường. Em và em gái đã khuyên mẹ mấy lần, nhưng me em nói chỉ muốn giúp chúng em, hơn nữa bà ấy cũng không chịu ngồi yên.

Thanh âm của Cam Dao giống như từ một nơi xa xôi truyền đến. Ngôn từ mang theo sự tự trách.

Lâm Vân sửng sốt, không biết Cam Dao làm sao vậy, liền vội vàng hỏi:

- Không phải anh cho em một thẻ ngân hàng sao? Chẳng lẽ em không nhận được à?

Cam Dao lấy tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Vân nói:

- Em không thể dùng số tiền trong cái thẻ này, Lâm đại ca, anh lấy về đi.

Lâm Vân nhìn tấm thẻ trong tay của Cam Dao, thật không biết nói gì cho phải, thật lâu mới thở dài:

- Cam Dao, anh biết em không coi anh như một người đại ca. Ở ngoài em gọi như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

- Không phải, mỗi ngày em đều nghĩ tới anh, thật đấy…

Cam Dao càng nói càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp xuống. Nàng thực sự ngày nhớ đêm mong người nam nhân này. Đã vô số lần nàng nghĩ tới thời gian mà nàng nằm trên lưng của hắn. Vô số lần nghĩ tới hình dáng của hắn. Cũng vô số lần thì thào hát lên cầu hát "Hoa cúc vàng, hoa Sơn Trà thơm"

- Lâm đại ca, em biết lỗi rồi, em sẽ thu lại.

Cam Dao nhìn ánh mắt của Lâm Vân, đột nhiên có chút sợ hãi. Vội vàng cất lại tấm thẻ vào trong túi.

Lâm Vân cười, gật đầu nói:

- Như vậy mới đúng. Em đã gọi anh là đại ca, thì cần gì phải khách khí với anh làm gì? Em có thấy có anh em nào khách khí với nhau không? Từ nau về sau đừng làm như thế nếu không anh sẽ tức giận.

- Không phải…Anh nghĩ sai rồi, anh không phải là đại ca của em. A, ý em nói anh không phải là anh ruột của em. Em chỉ muốn nói, em…

Cam Dao đột nhiên dừng lại, nàng biết mình đang nói gì, nhưng không biết phải giải thích như thế nào.