Linh thạch thật là thứ tốt. Lâm Vân lập tức tập trung tinh thần để đánh sâu vào hậu kỳ.
Quả nhiên chỉ mất thêm ba ngày, Lâm Vân đã cảm giác có một lực lượng khổng lồ dung nhập vào đan điển, chảy vào Tinh Hải. Không hề khó khăn thăng lên một sao hậu kỳ.
Những mẩu Linh thạch vụn vặt trên đất này vẫn là thứ tốt. Lâm Vân không để thừa chút nào thu hết toàn bộ lại, bỏ vào trong hộp ngọc. Đây là tài liệu để Lâm Vân tiếp tục tu luyện về sau.
Lâm Vân cầm thanh kiếm sắt đi tới trước bức tường, vung một kiếm xuống. Dưới lực lượng của pháp khí, hầu như cánh cửa đá này không có tính khiêu chiến nào, đã bị một kiếm của Lâm Vân chặt đứt đôi. Lực lượng kiềm xích kia cũng lập tức biến mất.
Khi Lâm Vân trở lại đại điện, nhìn cái đỉnh quỷ dị kia, còn có lúc mình nhổ xuống thanh kiếm sắt, không biết bọt nước lạnh như băng từ đâu chảy xuống. Lâm Vân rất muốn tìm hiểu rõ ràng, nhưng quyết định vẫn là đi lên trước để gọi điện thoại báo một câu bình an cho Vũ Tích.
Tốt nhất là tiêu diệt xong Hắc Thủ Băng Đao, rồi trở lại chỗ này kiểm tra cẩn thận xem.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không do dự nữa, đi ra đại điện, trực tiếp rơi xuống trước mắt cự thạch. Lại vận chuyển tinh lực vào thanh kiếm sắt, khối cự thạch này giống như đậu hũ vậy, bị Lâm Vân đào thành một cái động lớn. Cơ hồ không tốn một chút khí lực nào. Lâm Vân thầm than, pháp khí đúng là thứ tốt.
Lâm Vân đi qua động đá, cuối cùng mới thở phào một hơi. Hai bên vốn bị kẹp bởi một khối đã lớn cũng đã biến mất. Xem ra cơ quan vừa nãy là điều khiển hai khối đá này. Vận khí của mình đúng là không tệ. Nếu cái cơ quan kia không hoạt động thì Lâm Vân phải mất rất nhiều thời gian để đào một cái động ở đây để có thể bay ra ngoài.
Lâm Vân bước lên Phi Vân Trùy, trực tiếp bay tới cái đài cao kia. Đẩy một cái, cái đài lập tức thụt vào. Lâm Vân không tốn sức đứng ở trên thềm đá.
Lâm Vân thầm than, có đủ trang bị thật đúng là trọng yếu. Nếu hiện tại mình đang bị nhốt ở sông Tây Lương, thì mình có thể trực tiếp dùng thanh kiếm sắt này đào một cái động đi ra là được.
Lâm Vân rất nhanh đi tới chỗ tấm che trên đỉnh đầu. Cái tấm che cũng giống như cái đài cao kia, chậm rãi di chuyển sang một bên. Xem ra những cơ quan này chỉ nhằm vào người bên ngoài chứ không phải người bên trong.
Sau khi tấm che dời đi, Lâm Vân liền chui ra ngoài.
Lần nữa đứng trên mặt đất, Lâm Vân còn chưa kịp cảm thán thu hoạch phong phú của mình, đã vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho Vũ Tích.
Lâm Vân nhăn lông mày lại, gọi tới điện thoại của Hàn Vũ Tích nhưng máy lại báo bận. Sao Vũ Tích có thể tắt máy được nhỉ? Hiện tại đang là buổi trưa, nàng càng không có lý do gì để tắt máy mới đúng.
Lập tức gọi điện thoại cho Mông Văn:
- Mông Văn, Vũ Tích có ở công ty không? Sao anh gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy lại tắt máy?
- Chủ tịch…Vũ Tích, cô ấy, cô ấy…
Mông Văn không biết nói như thế nào.
Lâm Vân nghe Mông Văn ấp úng liền sốt ruột, cao giọng hỏi:
- Vũ Tích làm sao?
- Thực xin lỗi chủ tịch. Chỉ vì em không để ý tới việc bảo vệ ở gara, nên phần lớn bảo về đều an bài ở gần tòa nhà. Lúc Vũ Tích và Lâm Hinh tan việc, Vũ Tích đã bị người bắt đi. Lâm Hinh thì bị đánh ngất xỉu. Tuy đã có hai kẻ bắt cóc bị bắt, nhưng lại không tìm thấy tung tích gì của Vũ Tích đâu cả.
Mông Văn trả lời Lâm Vân, nàng thực sự xấu hổ vì để xảy ra chuyện như vậy.
- Là ai?
Tay của Lâm Vân đang run rẩy, không biết là do tự trách hay là do phẫn nộ. Có lẽ là cả hai. Nếu hắn biết là ai làm, hắn sẽ không do dự biến kẻ đó thành tro bụi.
- Theo lời Lam Cực nói thì có thể là tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Vũ Tích có thể đã bị mang ra nước ngoài rồi.
Chuyện Vũ Tích bị bắt cóc đã xay ra ba ngày trước, nhưng tâm tình của Mông Văn vẫn không có cách nào bình tĩnh.
Trong mắt của Lâm Vân như bắn ra lửa,
“Lại là Hắc Thủ Băng Đao. Lần này mà ta không xóa xổ tên của Hắc Thủ Băng Đao trên Địa Cầu, thì ta không gọi là Lâm Vân. Những tên khốn kiếp này, dám động vào nghịch lân của lão tử.”
Vốn muốn đi chào hỏi mẫu thân và bà của Vũ Tích, nhưng vì quá mức lo lắng cho Vũ Tích, nên Lâm Vân liền lấy ra Phi Vân Trùy. Để Phi Vân Trùy có tốc độ nhanh nhất, Lâm Vân bỏ thêm vào cái rãnh đằng sau của Phi Vân Trùy hai viên linh thạch. Vận chuyển tinh lực vào đó, Phi Vân Trùy trở nên lớn hơn. Lâm Vân dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên trên không, chỉ để lại một vết nhàn nhạt trên bầu trời.
Tuy đã từng bay tới các vì sao, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Vân sử dụng pháp khí để bay. Nhờ có linh thạch phụ trợ, nên tốc độ của cái chùy nhanh như thiểm điện vậy.
Lâm Vân dựa theo phương hướng của bản đồ, chỉ mất chưa tới 30 phút đã tới tháp Sith. Tháp Sith là một tòa tháp được xây trên một thành phố cảng. Từ những thông tin mơ hồ trong cái đồng hồ, Lâm Vân biết nơi này chính là trụ sở của bọn chúng.
Bởi vì tu luyện Tu Thần Quyết, nên cho dù chưa tới ba sao, nhưng thần thức của Lâm Vân đã có phạm vi là 10km. Tăng thêm máy cảm ứng trong chiếc đồng hồ mà hắn từng lắp đặt, Lâm Vân chỉ mất nửa tiếng là tìm được một tên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao. Tên nay đang đi ra từ một quan bar. Y nhìn chiếc đồng hồ trên tay một lúc, sau đó mới lên một chiếc xe.
Lâm Vân không chút do dự đi theo sau y. Chiếc xe đi tới trước cửa một quán chơi bowling, Lâm Vân dùng thần thức kiểm tra thì không phát hiện thêm thành viên nào của Hắc Thủ Băng Đao trong đó. Lập tức đi xuống, một chưởng đánh ngất xỉu tên nam tử kia. Rồi kéo y tới một cái ngõ vắng, dùng nước tạt cho y tỉnh.
Tên này kinh dị nhìn Lâm Vân. Lâm Vân không nói lời nào, chỉ dùng lửa tím bắn vào chân của y. Ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt dần lên trên.
Mới thiêu đến đế giày, tên kia đã không chịu được muốn kêu lớn. Nhưng lại phát hiện mình chỉ có thể há to miệng, không phát ra được thanh âm nào. Loại cảm giác đau đớn này khiến cho y không nhịn được, lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Vân thấy dã dọa được y, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là thành viên của Hắc Thủ Băng Đao phải không?
Người này thấy ngọn lửa đã dừng lại, lại nghe thấy câu hỏi của Lâm Vân, lập tức biết Lâm Vân muốn động vào tổ chức của bọn chúng. Mà ngọn lửa kia giống như được khống chế vậy, vẫn thoát ẩn thoát hiện ở dưới chân. Trong lòng y rất kinh dị, thậm chí còn cực kỳ sợ hãi. Tuy vậy vẫn lắc đầu.
Lâm Vân không hỏi tiếp, mà lại thúc dục Tinh Hỏa màu tím dọc theo chân của y chậm rãi lan dần lên. Tên nam tử này cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt, khiến ý chí của y cũng bị đốt hỏng mất. Mà y rõ ràng không có cách nào ngất đi, thậm chí không có cách nào nói chuyện. Chỉ có thể không ngừng gật đầu.
Ngọn lửa tím dừng lại, nhưng đã đốt cháy nửa chân của người này. Còn truyền tới một mùi thịt cháy khét, khiến người ta muốn buồn nôn.
Tên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao thấy ngọn lửa đã ngừng đốt. Nhưng cảm giác đau đớn đến xương tủy, vẫn còn tồn tại. Hơn nữa, ngọn lửa tím đó vẫn quanh quẩn dưới chân y.
- Ngươi có thân phận gì trong tổ chức Hắc Thủ Băng Đao? Tổ chức của các ngươi ở chỗ nào?
Tiếng nói của Lâm Vân giống như vang lên từ địa ngục vậy, không có một chút sinh cơ nào.
- Tôi là thành viên của Ám Băng. Trụ sở…
Nam tử này hơi thoáng do dự, ngọn lửa tím lại không chút khách khí bừng lên.
Tên nam tử này đâu dám do dự nữa, chịu đựng đau đớn kịch liệt nói:
- Trụ sở cách chỗ này không xa, trong câu lạc bộ tư nhân Gabin.
- Có bao nhiêu thành viên?
Lâm Vân tiếp tục hỏi.
- Tôi không biết, tôi chỉ là một thành viên Ám Băng bình thương mà thôi.
Lần này y trả lời nhanh vô cùng.
- Lập tức dẫn ta tới ổ của các ngươi.
Lâm Vân nói xong, trực tiếp xách y vào trong xe. Mình thì ngồi ở phía sau.
Tên thành viên Ám Băng này, hỏi cũng không dám hỏi, lập tức khởi động xe chạy về phía câu lạc bộ tư nhân Gabin
Câu lạc bộ tư nhân Gabin không phải rất xa. Chỉ mất chưa tới 20 phút đã tới. Lâm Vân nhìn cái câu lạc bộ khổng lồ trước mặt, rồi dùng thần thức thăm dò. Không ngờ trong này toàn bộ đều là những thành viên đeo đồng hồ. Số lượng không dưới ba trăm người.
Lâm Vân cũng thông qua những chiếc đồng hồ trên tay của bọn chúng, đoán ra địa vị cao hay thấp của bọn chúng. Ám Băng là đeo chiếc đồng hồ màu xám. Mà mấy tên cấp Băng lần trước là đeo đồng hồ màu xanh xám. Bên trong câu lạc bộ này còn có người đeo đồng hồ màu xanh nhạt. Phỏng chừng là cấp Thủy. Đeo đồng hồ màu đen hẳn là thành viên Hắc Băng. Chỉ có bốn người là đeo đồng hồ màu bạc.
- Đồng hồ màu bạc biểu hiện thân phận gì? Tổng cộng có mấy người.
Lâm Vân hỏi tên kia.
- Đó là chỉ huy của chúng tôi, tổng cộng có mười người.
Tên Ám Băng này biết đã đến mức này thì không nói không được.
Lâm Vân âm thầm tính toán. Có mười người chỉ huy, mà trong này chỉ có bốn người. Cho dù giết hết toàn bộ người trong này, cũng chỉ là một bộ phận mà thôi. Mà mình có ý diệt tận giết tuyệt bọn chúng.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân giơ một tay lên, tên thành viên Ám Băng đã bị đốt thành tro bụi. Cửa xe mở ra, camera ở cửa ra vào chỉ có thể quay được một cái bóng, nhưng không thấy người đâu cả.
Lâm Vân vừa tới cửa câu lạc bộ, đã bị bốn tên to khỏe chặn lại. Lâm Vân không chút nghĩ ngợi, giơ tay lên, bốn tên này đã đầu lìa khỏi xác, máu tươi lập tức chảy đầy đất, thoạt nhìn rất khủng bố. Nhưng Lâm Vân giống như giết mấy con kiến vậy, không do dự đi vào.
Vừa vào bên trong, đã có mấy người cảnh giác. Lâm Vân không hề cố kỵ, gặp người là giết. Đồng thời vận dụng thần thức xem có tên nào chạy trốn không.
Có thể là do động tác của Lâm Vân quá nhanh. Hơn một trăm người bị giết, cả tầng một trở nên thành máu đỏ thì mới khiến cho người trên tầng cảnh giác. Đều cẩm súng chạy xuống dưới tầng. Lâm Vân cười nhạt một tiếng, thần thức đã quét tới bốn tên đeo đồng hồ màu bạc ở trên tầng sáu. Bốn tên này đã biết có người đột nhập, liền theo camera chỉ huy các thành viên sát thủ từ các nơi vây quanh Lâm Vân lại.
Tuy Lâm Vân không sợ bọn chúng, nhưng lại sợ gây ra động tĩnh quá lớn. Hắn không tin có nhiều thành viên Hắc Thủ Băng Đao tập trung tại một chỗ như vậy mà chính phủ không biết. Nếu như gây thanh âm quá lớn, thì chính phủ nước này chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mình..
Nhìn rất nhiều thành viên của Hắc Thủ Băng Đao từ các chỗ hẻo lánh chạy tới, Lâm Vân đột nhiên bạo phát tinh lực toàn thân. Tạo thành một cái lưới màu tím. Tuy cái lưới này chỉ có thể duy trì vài phút, nhưng như thế đã là đu rồi. Hắn phát hiện, thành viên mạnh nhất trong này cũng chỉ tương đương với lúc hắn hình thành Tinh Vân mà thôi. Hơn nữa nhân số chỉ có tám người. Những người còn lại thì kém hơn nhiều.
Quả nhiên, lưới màu tím vừa hình thành, rất nhiều viên đạn đã bắn về phái cái lưới. Nhưng không có cách nào xuyên thủng cái lưới đó. Lâm Vân khẽ kêu một tiếng, thân thể xoay tròn, bay từ cái thang ở giữa bay lên tầng trên.
Đồng thời Tinh Đao không ngừng bắn ra xung quanh. Vô luận là kẻ nào, dù cho tránh ở sau bức tường, hay ở trong phòng, đều bị dính một đao ở cổ họng. Động tác vừa nhanh vừa chuẩn. Thậm chí ngay cả các thành viên trốn ở góc khuất cũng không tránh được số phận.
Chỉ vài phút, Lâm Vân đã giết ba trăm hai mươi chín thành viên của Hắc Thủ Băng Đao từ tầng một tới tầng năm. Vô luận là nam hay nữ, miễn là thành viên của tổ chức đều bị Lâm Vân bắn Tinh Đao xuyên qua cổ họng.
Bốn tên đeo đồng hồ màu bác trên tầng sáu, ngơ ngác nhìn camera. Đột nhiên bọn chúng đều cảm thấy rùng mình một cái. Lần này chọc giận vào ai vậy? Lại tồn tại của một người nghịch thiên như vậy sao?
Bốn tên này nhìn nhau, lúc này mới nhớ tới là phải chạy trốn. Thừa dịp người kia còn chưa tới nơi, đã tranh thủ thời gian vội vàng chạy lên sân thượng.
Lúc này một tiếng Ầm vang lên, cửa đã bị đá văng ra. Lâm Vân thấy thân ảnh đang chạy trốn của bốn tên, lạnh lùng cười. Cũng không đuổi theo, mà lấy ra một khẩu súng, bắn trúng vào chân của tên chạy sau cùng, rồi xách y vào trong phòng.
- Cho ngươi 30 giây trả lời, cô gái mà các ngươi đã bắt cóc ở Yên Kinh, hiện tại đang ở nơi nào?
Lâm Vân lạnh lùng nói, rồi nhìn chằm chằm vào y.
Tên này hơi do dự. Hiện tại y mới minh bạch Hắc Thủ Băng Đao đắc tội ai. Còn chưa kịp nói chuyện, thì đã cảm thấy chân của mình nóng rực, vội vàng trả lời:
- Đang ở Los Angeles. Vị trí cụ thể tôi không rõ ràng lắm…
Tên nam tử này còn chưa dứt lời, thì đã bị ngọn lửa tím đốt thành tro bụi. Lâm Vân cũng biết Vũ Tích không ở chỗ này. Nếu không hắn đã sớm phát hiện ra rồi. Thần thức quét tới ba tên còn lại. Bọn chúng đã chạy tới sân thượng, rồi chuẩn bị lên trực thăng rời đi. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Nhảy ra ngoài cửa sổ, phóng một ngọn lửa, cả tòa nhà câu lạc bộ này lập tức bị ngọn lửa bao quanh.
Lâm Vân bước lên Phi Vân Trùy, không chút do dự đuổi theo trực thăng.
Trực thăng mới bay một lúc đã đỗ ở trên mái của một tòa nhà. Mấy người kia vừa xuống trực thăng thì Lâm Vân đã đứng trước mặt của bọn chúng.
Ba người thấy Lâm Vân đột nhiên xuất hiện, đều há hốc mồm, kinh hãi không nói ra lời. Tên này là người gì vậy? Người dơi sao?
Lâm Vân mặc kệ vẻ kinh ngạc của bọn chúng, trực tiếp đi tới trước mặt một tên hỏi:
- Ngươi có biết cô gái bị bắt ở Yên Kinh hiện tại đang ở nơi nào không?
Lúc này y mới kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Tôi không biết.
Lời còn dứt, Lâm Vân đã vung tay lên, y liền lìa đầu khỏi cổ. Máu tươi lập tức phun lên gần mét. Vài giây đồng hồ sau y mới ngã xuống.
Lâm Vân không biểu lộ gì đi tới trước mặt người thứ hai, cũng hỏi một câu như vậy.
- Tôi biết cô ta ở Los Angeles, còn vị trí cụ thể thì cần phải điều tra thêm…
Tên này thấy thủ đoạn giết người của Lâm Vân hung tàn như vậy, sợ đến mức vội vàng trả lời. Nhưng lời của y vừa mới dứt, đã bị một đao của Lâm Vân chặt đứt đôi cổ. Theo gót tên đầu tên.
Lâm Vân không tiếp tục hỏi tên thứ ba đã hồn phi phách tán, mà tháo hai chiếc đồng hồ màu bạc trên tay của hai tên đã chết kia. Rồi giơ tay lên, hai cụ thi thể lấy mắt thường có thể nhìn thấy, chậm rãi biến thành tro bụi.
- Tôi biết, tôi biết vị trí của cô gái kia. Cô ta đang bị nhốt ở trong một tòa biệt thự tư nhân ở số 151, đường Laya của Los Angeles. Hiện tại sức khỏe của cô ta vẫn tốt, không bị xâm phạm gì…
Nói xong, y run rẩy dè chừng nhìn Lâm Vân. Cảnh huyết tinh trước mắt đã hù sợ y.
Thủ đoạn giết người quyết đoán cùng với bản lĩnh giết người như ngóe của Lâm Vân khi xem trên camera, thậm chí khiến y tưởng người trước mặt này là ma quỷ.
- Vì sao các ngươi muốn bắt cô ấy?
Con mắt của Lâm Vân như muốn phóng ra lửa.
- Là vì Dưỡng Nhan Hoàn Dưỡng sinh hoàn. Còn có viên đá năng lượng nữa… Chúng tôi là làm theo giao dịch với đội đặc công Hổ Nha.
Tên da trắng hơn năm mươi tuổi càng nói càng run rẩy. Y vốn cho rằng mình không bao giờ sợ chết, nhưng đối mặt với tử vong tràn đầy huyết tinh như vậy. Y mới biết mình còn sợ chết hơn ai hết.
- Trong tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, ngươi có địa vị gì?
Lâm Vân tiếp tục hỏi.
- Tôi là phó chỉ huy, đứng hàng thứ hai.
Lúc tên này trả lời, cũng không dám nhìn vào mắt của Lâm Vân.
- Người đứng đầu?
- Tổng chỉ huy vừa bị anh giết. Chính là người ở giữa đó. Y tên là Paul, bình thường không hay tới câu lạc bộ. Nhưng hôm nay có việc mới đột nhiên tới….
- Tổ chức của các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người? Đều ở chỗ nào? Còn chiếc đồng hồ này thì xem kiểu gì?
- Tổng cộng có 5400 người. Còn phân bố cụ thể chỉ có ở trong đồng hồ của Paul mới có. Đồng hồ của Paul đang ở trong tay của anh. Chiếc đồng hồ đó dùng như sau…
Tên nam tử trả lời rất nhanh, còn trực tiếp tháo chiếc đồng hồ trên tay của mình, mở ra bản đồ phân bố thành viên cho Lâm Vân xem.
Y sợ mình chỉ cần làm chậm một điều, sẽ bị người trước mặt này một đao chặt đầu. Trong nội tâm y thầm hận tên Paul, đã chọc giận một tên sát thần như thế. Mà còn nhiều lần đắc tội với hắn nữa, thậm chí ngay cả vợ của hắn cũng bắt cóc. Còn nói cái gì là dụ dỗ hắn tới để giết. Những tên nghĩ ra kế này quả thực đúng là những tên ngu ngốc.
Lâm Vân mở chiếc đồng hồ vàng trong tay quả nhiên có thể thấy một cái màn hình rộng khoảng 2inch. Các khu vực phân bố thành viên của Hắc Thủ Băng Đao được đánh dấu rất rõ ràng. Mà ngay cả tòa nhà mà mình đang đứng này cũng có hơn một trăm thành viên, và một tên đeo đồng hồ bạc.
Nếu đã biết rõ địa phương cần đi, Lâm Vân không chút do dự, dùng lửa tím thiêu rụi tên phó chỉ huy này. Nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ hơn một trăm thành viên trong tòa nhà. Rồi dùng mồi lửa thiêu hủy toàn bộ. Với tu vị hiện tại của Lâm Vân, giết những kẻ chỉ mạnh hơn người thường một chút này, quả thực không cần tốn quá nhiều khí lực.
Mặc dù muốn phá hủy luôn toàn bộ các cứ điểm kia, nhưng Lâm Vân vì lo lắng cho Vũ Tích, vẫn quyết định cứu nàng trước rồi mới giết người sau.
Cơ hồ chưa tới mười phút, Lâm Vân đã đi tới số 151, đường Laya của Los Angeles. Lâm Vân dùng thần thức thăm dò. Chỉ phát hiện ra có vài chục thành viên của Hắc Thủ Băng Đao đang vội vàng đi tới đi lui. Mà không thấy Vũ Tích đâu cả.
Đây là một tòa biệt thự cực lớn và xa hoa. Hàn Vũ Tích không ở trong này, chứng tỏ nàng đã bị chuyển đi. Lâm Vân nổi trận lôi đình, lập tức giết toàn bộ những người trong đó, rồi dùng một mồi lửa thiêu rụi cả căn biệt thự.
Bỗng vang lên tiếng cảnh báo khắp nơi. Xe cảnh sát, máy bay nhanh chóng chạy về phía căn biệt thư. Hiện tại Lâm Vân không có chỗ ẩn thân. Đành phải bay lên không trung, đi về một phía dò xét tung tích của Hàn Vũ Tích. Cảnh sát còn chưa phát hiện mình ở trên không trung. Nhưng một khi bọn họ phát hiện ra mình, mình rất khó có thể tiếp tục ở thành phố này tìm kiếm. Tuy Lâm Vân không sợ, nhưng lại không muốn rước lấy thêm phiền toái, tốn thời gian vô ích.
Một lúc sau, Lâm Vân vẫn không tìm ra được tung tích của Vũ Tích. Nàng giống như không còn ở thành phố này vậy. Không biết nàng có bị mang ra ngoài thành phố này không.