Lâm Vân thấy thái độ của Hàn Vũ Tích như vậy, là biết nàng không coi luyện công là chuyện gì to tát, chỉ là nghe theo yêu cầu của mình mà thôi. Nên đành phải giải thích:
- Đây là công pháp có thể kéo dài sự sống. Em nghĩ mà xem, nếu chỉ có một mình anh luyện, như vậy rất nhiều năm về sau, em già đi, anh lại vẫn thế, em sẽ nghĩ như thế nào. Cho nên anh muốn em nhất định phải quyết tâm luyện tập.
Thấy Lâm Vân nói trịnh trọng như vậy, lại nghe nếu như không luyện công pháp này thì không thể vĩnh viễn ở bên cạnh Lâm Vân, Hàn Vũ Tích mới khẩn trương lên, vội vàng hỏi kỹ càng.
- Nhớ kỹ, công pháp mà anh dạy em, em đừng nói cho ai biết. Bởi vì nếu có ai khác biết thì có thể khiến chúng ta rước lấy họa sát thân. Tuy anh không e ngại, nhưng anh lại không yên lòng cho em.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích đã hiểu ý của mình, lần nữa nghiêm túc nói.
Nếu Lâm Vân đã nói cẩn thận như vậy, Hàn Vũ Tích liền biết những điều mình sắp học không phải là tầm thường. Vội vàng đồng ý:
- Vâng, em biết rồi. Em tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết, ngay cả Mỹ Na cũng không nói. Đúng rồi, anh có công ty riêng à?
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích chuyển chủ đề, đành phải trả lời:
- Chuyện này nói rất dài dòng. Em đi rửa mặt trước đi, chúng ta ăn xong điểm tâm thì đi tới Yên Kinh. Bên kia đang xảy ra chút việc, anh cần tranh thủ thời gian tới đó giải quyết.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Hàn Vũ Tích không dám tiếp tục ở lại trên giường, vội vàng đứng dậy mặc quần áo rồi rửa mặt.
Lâm Vân chuẩn bị làm mấy món gì đó để ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng trong nhà vệ sinh. Vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh, thì phát hiện Hàn Vũ Tích đang sững sờ nhìn vào trong gương, dưới đất là bàn chải đánh răng và cái cốc.
- Lâm Vân, mặt của em không còn sẹo rồi? Em đang mơ hay là thật vậy?
Hàn Vũ Tích nhìn mình trong gương không còn vết sẹo nào, còn tưởng đang mơ.
Nàng nhớ tối hôm qua Lâm Vân nói giúp mình trị liệu. Nàng cho rằng nhiều nhất chỉ giảm bớt vẻ xấu xí mà thôi. Thật không ngờ lại trị liệu đến mức như vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn. Anh ấy làm sao làm được như vậy?
Lâm Vân cười cười nhìn Hàn Vũ Tích, không trả lời. Hắn rất rõ tâm tình hiện tại của Hàn Vũ Tích. Nếu nói nàng không để ý gì tới dung mạo của bản thân, Lâm Vân sẽ không tin tưởng. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều rất quan tâm tới dung mạo của mình.Huống chi những người đã có người yêu.
Hàn Vũ Tích lần nữa lao vào ngực của Lâm Vân, nức nở ngẹn ngào nói:
- Khuôn mặt của em bị hỏng, em luôn lo lắng anh sẽ không còn quan tâm tới em nữa…
Sự lo lắng tích tụ trong lòng, nay đã được phóng ra.
- Vô luận em như thế nào, em đều là vợ của anh. Tiếp tục rửa mặt đi, chúng ta ăn xong rồi tới Yên Kinh sớm.
Lâm Vân nhẹ nhàng ôm Hàn Vũ Tích, ôn nhu nói.
Sân bay quốc tế Yên Kinh
Lâm Vân mặc một bộ áo mùa hè hiệu Versace nắm tay Hàn Vũ Tích mặc một áo màu phấn hồng đi tới sân bay. Từ xa nhìn lại, nam phiêu dật, nữ thoát trần, thật là một đôi người ngọc. Trong khoảng thời gian ngắn đã lãng phí vô số dung lượng của máy chụp ảnh và máy quay phim.
Hàn Vũ Tích giống như con chim nhỏ nép sát vào cánh tay của Lâm Vân, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
- Huấn luyện viên?
Một thanh âm vang to khỏe lên từ bên cạnh.
Lâm Vân quay đầu lại, là hai đội viên của Long Ảnh. Hắn nhớ tên hai người là Trương Á Khởi và Lưu Học Khai.
- Hai người sao lại ở đây?
Lâm Vân thắc mắc hỏi.
Hai người kia đi nhanh tới trước mặt của Lâm Vân, chào theo nghi thức của quân đội, rồi đồng thời nói:
- Chào huấn luyện viên, chào chị dâu.
Mặt của Hàn Vũ Tích đỏ lên. Chuyện Lâm Vân là huấn luyện viên của Long Ảnh, nàng sớm đã biết.. Chỉ là chưa hỏi hắn mà thôi. Còn hai người này, nàng không chú ý có hai người này trong bộ phim hay không.
- Ài, hôm nay huấn luyện viên mới về thì đã có chút hơi muộn. Bởi vì tập đoàn Vân Môn lại bị tập kích, khiến Du Thiết phải sống đời sống thực vật, còn Chu Siêu thì đỡ hơn, chỉ bị trúng đạn ở chân. Tôi và Học Khai chủ động yêu cầu đội trưởng Thái để cho chúng tôi tới công ty của anh để hỗ trợ. Vừa xuống máy bay thì may mắn gặp được huấn luyện viên và chị dâu.
Trương Á Khởi trả lời đơn giản, bởi vì có rất nhiều chuyện y còn chưa biết. Y và Lưu Học Khai mới chỉ vừa đến đây mà thôi.
Lông mi của Lâm Vân nhăn lại, quả nhiên giống như mình nghĩ. Những tên hỗn đản kia rõ ràng lại đánh tới công ty, còn khiến một đội viên của mình phải sống đời thực vật. Áp chế lửa giận trong lòng, hỏi tiếp:
- Còn có ai bị thương không?
- Nghe nói còn chết tám người bảo vệ. Cụ thể như thế nào, bọn tôi không rõ ràng lắm. Mà chúc mừng huấn luyện viên đã tìm được chị dâu.
Lưu Học Khai chúc mừng nói.
- Ừ, cảm ơn cậu, tôi và Vũ Tích cũng vừa tới. Chúng ta cùng nhau đi tới công ty thôi.
Lâm Vân còn chưa dứt lời thì Diệp Điềm đã nhìn thấy mấy người bọn họ.
- Chủ tịch…
Diệp Điềm thấy là Lâm Vân, vội vàng chạy tới. Trong tay còn cầm một tấm bảng có viết tên hai người Trương Á Khởi và Lưu Học Khai. Xem ra Diệp Điềm tới nơi này là tiếp đón hai người. Nhưng không ngờ lại gặp Lâm Vân ở đây.
- Diệp Điềm? À, đúng rồi, em tới là đón Trương Á Khởi và Lâm Hinh nhỉ. Vậy thì vừa vặn cùng một chỗ về công ty luôn.
Lâm Vân còn có một số việc muốn hỏi Diệp Điềm.
- Chủ tịch, đây là chị dâu Vũ Tích sao? Chị ấy thật xinh đẹp.
Diệp Điềm kinh ngạc nhìn dung mạo của Hàn Vũ Tích. Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy sao? Phải biết rằng Hàn Vũ Tích sau hai lần được Lâm Vân hỗ trợ chữa trị, làn da và khí chất của nàng đã biến hóa cực lớn. Huống hồ trước đó nàng còn là một cô gái rất đẹp.
- Vũ Tích, đây là quản lý của công ty chúng ta, Diệp Điềm. Hai người này là đội viên của Long Ảnh, Trương Á Khởi và Lưu Học Khai.
Lâm Vân giới thiệu ba người cho Vũ Tích. Ba người này cũng đều cảm thán dung mạo của Hàn Vũ Tích.
Diệp Điềm biết rõ một chút tình huống trong đó. Trong lòng tự nhủ, khó trách Lâm Vân muốn đi tới Hàn gia gây sự.
Hiện tại công ty do thiếu Lâm Vân lãnh đạo trong một thời gian dài, nên giờ có chút loạn. Diệp Điềm cũng không muốn lãng phí thời gian, vội vàng lái xe đưa mọi người trở về công ty.
Mông Văn, Lý Thanh và mấy người Lam Cực đã sớm chờ ở cửa ra vào của tập đoàn Vân Môn. Bọn họ đã nhận được cuộc điện thoại của Diệp Điềm, bọn họ cũng không ngờ hôm nay Lâm Vân quay lại. Đều có chút hưng phấn vì có người tâm phúc.
Diệp Điềm lái xe tới tòa nhà Vân Môn. Lâm Vân và mấy người còn chưa xuống xe, đám người Mông Văn đã vội vàng chạy lên đón tiếp.
- Anh trai…
Lâm Hinh ôm lấy tay của Lâm Vân, không muốn buông ra. Tuy biểu hiện bên ngoài của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm thì lại thời thời khắc khắc lo lắng cho anh trai. Thậm chí còn cho rằng anh trai đã xảy ra chuyện. Vì không muốn mẹ lo lắng, nên đã bịa vài số chuyện để gạt mẹ. Nhưng Lâm Vân rời đi một thời gian lâu như vậy, Hà Anh cũng có một ít dự cảm không tốt.
Mà sau hai năm, anh trai đã trở lại, còn dẫn theo chị dâu Vũ Tích trở về. Trong lòng Lâm Hinh rất cao hứng, khó có thể dùng lời để diễn tả.
- Chị dâu, chị thật xinh đẹp.
Lâm Hinh nhìn thấy Hàn Vũ Tích bên cạnh Lâm Vân, vội vàng ôm lấy tay của nàng, tán thưởng nói.
- Lâm Hinh, cũng không sợ người ta chê cười sao?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Hinh yên mến anh trai của nàng như vậy, cũng có hảo cảm với cô em chồng này.
- Làm gì có ai phản đối, bởi vì chị Vũ Tích là người xinh đẹp nhất.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Hinh cũng rất kinh ngạc với dung mạo của Hàn Vũ Tích. Hình như lần này chị ấy còn xinh đẹp hơn lần trước rất nhiều. Hay là do ảo giác của mình nhỉ?
- Chị Vũ Tích…
Mỹ Na đã đi tới, bắt lấy một tay kia của Hàn Vũ Tích, kinh dị nhìn mặt của nàng:
- Chị Vũ Tích, mặt chị…
Hàn Vũ Tích cười nói:
- Lâm Vân đã chữa khỏi giúp chị.
Thấy đám người Mông Văn ở chỗ này chờ, Lâm Vân hỏi:
- Mọi người đã tập trung đầy đủ hết chưa?
Mông Văn rất lễ phép đi lên chào hỏi Hàn Vũ Tích. Trong lòng nàng cũng rất rung động với vẻ đẹp tuyệt thế của Hàn Vũ Tích. Thật không ngờ vợ của Lâm Vân lại mỹ mạo như vậy. Nàng đã từng trông thấy vô số mỹ nữ, ngay cả bản thân nàng cũng tự nhận, nếu không có vết sẹo trên mặt, mình cũng là một mỹ nữ. Nhưng so với Hàn Vũ Tích, mình đúng thật không là gì.
Liễu Nhược Sương hẳn là xinh đẹp, nhưng Mông Văn vẫn cho rằng Liễu Nhược Sương kém Hàn Vũ Tích. Hai người đều là mỹ nhân, nhưng mình cảm thấy hai người có chút khác biệt, rất khó nói lên lời.
Chủ tịch của tập đoàn Vân Môn đã trở lại, nên các nhân viên của công ty đều rất hưng phấn. Hiện tại phòng họp trung tâm của công ty không cho phép nhiều người vào, chỉ có chủ tịch và hai vị tổng giám đốc là có quyền.
Còn phần lớn nhân viên là ở bên ngoài chờ. Phòng họp này là nơi được bảo vệ nghiêm ngắt nhất. Bình thường đám người Lam Cực là tập trung bảo vệ ở đây, ở bên ngoài chỉ cần vài bảo vệ là được.
Thấy Lâm Vân đi vào công ty, các nhân viên đều đứng lên vỗ tay hoan nghênh. Lâm Vân chỉ gật đầu, hiện tại hắn không có tâm tư gì để nói chuyện với bọn họ.
Phòng họp tuy lớn, nhưng ngồi cũng không ít người. Có Lâm Vân, Hàn Vũ Tích, Mỹ Na, Lý Thanh, Diệp Điềm, Lam Cực, Trương Á Khởi, Lưu Học Khai, Lâm Hinh và Mỹ Na. Chu Siêu thì đang ở bệnh viên chiếu cố Du Thiết. Trịnh Quân phải chịu trách nhiệm bảo vệ, những người khác thì không có quyền được vào.
- Mông Văn, em nói trước đi.
Lâm Vân thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, liền tranh thủ thời gian nói.
Mông Văn gật đầu, kể lại mọi chuyện diễn ra trong thời gian Lâm Vân vắng mặt. Mông Văn kể lại rất kỹ càng, kể cả chuyện Dưỡng Tâm Hoàn bị Liễu Nhược Sương tố cáo ăn cắp bản quyền. Nhưng do có Hàn Vũ Tích ở đây, nên nàng không nói tới mối quan hệ giữa Lâm Vân và Liễu Nhược Sương.
- Nói như vậy, hiện tại Du Thiết còn đang nằm trong bệnh viện, chưa có tỉnh?
Lâm Vân hỏi.
- Vâng, có một viên đạn trúng ngay giữa ngực của Du Thiết. Viên đạn đã được lấy ra, nhưng vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.
Trong câu trả lời của Mông Văn có ý tự trách bản thân. Nàng luôn trách mình không làm tốt trong khâu bảo vệ.
- Việc tài liệu Dưỡng Nhan Hoàn có bị lộ ra ngoài không thì không phải lo lắng. Còn việc Dưỡng Tâm Hoàn bị người khác tố cáo thì tôi nghĩ chắc là do tôi vô ý tiết lộ ra ngoài. Hai việc này cứ để tạm ở đó đã. Còn người tên là Liễu Nhược Sương, tôi căn bản không biết cô ta, nên về sau không cần phải cố kỵ.
Lâm Vân nói tới đây thì đang suy đoán. Phương án sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn có phải là do mấy năm trước mình vô tình viết ra không nhỉ. Nhưng phương án sản xuất đó đã viết được vài năm rồi, vì sao đến gần đây mới sản xuất. Việc này phải hỏi Liễu Nhược Sương một chút.
- Huấn luyện viên…
Lam Cực đứng lên, vừa định nói gì lại thôi.
- Lam Cực, có chuyện gì cứ nói thẳng. Ở đây toàn là người nhà mà. Mà về sau cứ gọi tôi là Lâm Vân hoặc là chủ tịch là được, đừng gọi huấn luyện viên làm gì, chỗ này không phải trong bộ đội. Mà Lam Cực, cậu đã gặp lại Tề Dung chưa?
Lâm Vân thấy Lam Cực đã ở tập đoàn Vân Môn, phỏng chừng là đã gặp lại Tề Dung.
- Gặp được rồi…
Lam Cực lập tức trả lời. Y không nói những lời cảm ơn, bởi vì một câu cảm ơn cũng không đủ để bày tỏ sự cảm kích của y với Lâm Vân. Y quyết định dùng sự cảm kích đó để hết lòng làm việc cho công ty của huấn luyện viên.
- Tôi nghĩ mấy bọn tấn công công ty chúng ta kia chính là thuộc một tổ chức sát thủ thế giới, tên là Hắc Thủ Băng Đao. Đây là một tổ chức khá lớn thuộc châu Âu. Bọn họ từng làm ra vô số chuyện động trời. Thực không biết vì sao bọn họ lại muốn gây hại cho tập đoàn Vân Môn chúng ta.
Lam Cực nói tới đây thì ngừng lại.
Lâm Vân nhăn lông mày, trong lòng tự nhủ, hắn sớm đã biết việc này do Hắc Thủ Băng Đao làm. Nhưng về tình hình bên trong tổ chức đó, Lâm Vân không biết gì cả.
- Có thu được thông tin gì về tổ chức này không?
Lâm Vân nhìn Lam Cực hỏi.
Lam Cực lấy ra một tập văn kiện và bốn cái đồng hồ đeo tay đưa cho Lâm Vân nói:
- Chỗ này là toàn bộ tư liệu của bọn chúng. Còn mấy chiếc đồng hồ này, tôi nghĩ chúng có cất giấu bí mật nào đó, nhưng không có cách nào tìm ra được.
Lâm Vân nhận lấy tập vân kiện, mở ra nhìn, chỉ là một ít thông tin của Hắc Thủ Băng Đao mà Lam Cực thu thập được. Có một số tin tức được công khai trên truyenfull.vn. Những thông tin này chỉ có thể giúp hắn có cái nhìn đại khái về tổ chức Hắc Thủ Băng Đao mà thôi, chứ không có trợ giúp được gì nhiều.
- Hiện tại chúng ta có mấy nhà xưởng.
Lâm Vân đóng tập văn kiện lại, nhìn Mông Văn hỏi.
- Có ba xưởng, hai xưởng chế tạo thuốc, một xưởng mới xây để chế tạo linh kiện điện tử. Bởi vì hiện tại xưởng chế tạo các linh kiện điên tử không có gì cơ mật để bảo vệ, nên giao cho Tề Dung quản lý.
Mông Văn cảm thẩy rất hổ thẹn vì vài năm mà mình chỉ có thành lập được ba nhà xưởng.
- Ba nhà là không tồi rồi. Tôi cần một thời gian ngắn để nghiên cứu và thiết lập một hệ thống an toàn. Đỡ phải về sau vất vả bảo vệ tài sản của công ty như thế
Lâm Vân nói tới đây, dừng một chút.
Quay đầu nhìn Hàn Vũ Tích nói:
- Vũ Tích, em trước đi với Mông Văn và Diệp Điềm làm quen với tình hình của công ty đi. Anh sẽ trở lại tìm em. Lam Cực, cậu dẫn theo Trương Á Khởi, Lưu Học Khai đi an bài công tác bảo vệ đi. Lý Thanh, hiện tại cậu đi cùng tôi tới bệnh viện nhìn xem Du Thiết. Sau đó thì đưa tôi tới nhà máy điện tử.
Lâm Vân và Lý Thanh đi tới bệnh viện, Chu Tuần thấy Lâm Vân tới, rất là hưng phấn, tiến lên nói:
- Huấn luyện viên.
- Chu Tuần, Du Thiết thế nào rồi?
Lâm Vân gật đầu hỏi.
- Cậu ấy vẫn đang còn hôn mê, đã được một tháng rồi.
Chu Tuần nghe Lâm Vân hỏi về Du Thiết, ánh mắt trở nên buồn bã.
Lâm Vân đi tới trước giường bệnh của Du Thiết, thấy quả nhiên y đang rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Liền xoay người nói với Chu Tuần:
- Các cậu chờ ở bên ngoài một lúc, để tôi xem thế nào.
Đợi hai người đi ra ngoài đóng cửa lại, Lâm Vân cầm lấy cổ tay của Du Thiết. Rồi vận chuyển tinh lực, thăm dò kinh mạch của Du Thiết.. Thì thấy kinh mạch của y bị đứt vài đoạn do đạn bắn trúng.
Lâm Vân lấy một trăm lẻ tám cây kim châm, dùng tốc độ cực nhanh đâm vào toàn thân huyệt vị của Du Thiết. Rồi vận chuyển tinh lực giúp y khôi phục lại gân mạch.
Một tiếng sau, Lâm Vân đi ra phòng bệnh, nói với Chu Tuần:
- Mấy tiếng sau Du Thiết sẽ tỉnh. Cậu bảo y tá nấu chút cháo đậu xanh cho Du Thiết ăn là không có vấn đề gì rồi.
- Huấn luyện viên, anh đã chữa trị khỏi cho cậu ấy rồi sao?
Chu Tuần mở to hai mắt, cơ hồ không thể tin được nhìn Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, sao có thể dễ dàng như vậy đã trị khỏi rồi? Tuy nhiên, nghĩ lại bản lĩnh thần kỳ của huấn luyện viên Lâm, cũng không phải là không có khả năng.
- Ừ, Lý Thanh, cậu dẫn tôi tới nhà máy điện tử đi.
Lâm Vân nói xong, liền chào từ biết Chu Tuần rồi rời đi. Hiện tại hắn phải nắm chặt thời gian nghiên cứu cái đồng hồ này. Nhìn xem bên trong có bí mật gì mà mình cần biết không.
Tề Dung đã biết Lâm Vân trở lại, trông thấy Lâm Vân đi vào nhà máy, liền tiến lên chào hỏi. Lâm Vân cười nói:
- Trong nhà máy có phòng thí nghiệm không?
- Có, nhưng phòng thí nghiệm tốt nhất lại ở bên trụ sở tập đoàn. Chỗ này còn chưa xây dựng hoàn chỉnh.
Tề Dung trả lời khiến Lâm Vân yên tâm. Nếu như một nhà máy điện tử mà ngay cả phòng thí nghiệm cũng không có thì coi như bản thân nhà máy đó chính là thất bại.
Trong phòng thí nghiệm, Lâm Vân tháo chiếc đồng hồ ra.
Mặc dù chiếc đồng hồ đã được mã hóa, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, một chút tính khiêu chiến cũng không có. Rất nhanh, Lâm Vân đã đọc được toàn bộ dữ liệu đã được mã hóa bên trong chiếc đồng hồ.
Hiện tại hắn mới biết tổ chức Hắc Thủ Băng Đao là một tổ chức như thế nào. Tổ chức này được phân công hết sức nghiêm mật. Những người này chỉ là lính tôm tép mà thôi. Nên không có quá nhiều thông tin quan trọng được lưu trữ trong đồng hồ.
Theo tin tức được mã hóa trong chiếc đồng hồ, những người tấn công tập đoàn Vân Môn là những sát thủ thuộc Băng cấp. Qua những tin tức này cũng biết được tổ chức Hắc Thủ Băng Đao có liên hệ chặt chẽ với vài quốc gia.
Nhưng thông tin trên đồng hồ không nói ra các quốc gia mà bọn chúng liên hệ. Mà các thành viên trong tổ chức này không biết tên nhau, chỉ gọi nhau bằng biệt hiệu. Lúc liên lạc cũng chỉ dùng biệt hiệu để liên lạc
Chỉ có tin tức mơ hồ là tổ chức này phân bố ở gần tháp Sith. Lâm Vân nghĩ thầm, cho dù biết trụ sở của chúng ở đâu những với năng lực hiện tại của mình, cũng không thể chém tận giết tuyệt bọn chúng được. Nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là lập tức tăng tu vị lên hai sao, như vậy mình có thể đơn giản xử lý những tên khốn kiếp này.
Trong mỗi cái đồng hồ đều có một máy bộ đàm rất tinh vi. Xem ra đây là thiết bị liên lạc chính của các thành viên trong Hắc Thủ Băng Đao. Mà người thiết kế ra cái bộ đàm tinh vi như vậy quả thực không tầm thường. Lâm Vân phải cẩn thận mở, rồi dùng kính lúp nhìn nhiều lần mới thấy rõ cấu tạo bên trong nó. Cái bộ đàm này có thể nói là công nghệ bậc nhất ở Địa Cầu. Nhưng Lâm Vân không tốn tí sức nào phá giải toàn bộ kết cấu trong đó.
Lâm Vân suy nghĩ chế tạo một cái máy bắt sóng tương ứng với tần số của cái bộ đàm này. Để tránh lần sau mình gặp Hắc Thủ Băng Đao thì sẽ không có kẻ nào lọt lưới.
Không biết qua bao lâu, Lâm Vân đã thiết kế xong mày dó sóng. Chính đang muốn trở về với Vũ Tích, thì có tiếng gõ cửa phòng thí nghiệm. Lâm Vân đứng dậy mở cửa, là Hàn Vũ Tích đang đứng ở cửa ra vào.
- Vũ Tích, sao em lại tới đây?
Lâm Vân rất kỳ quái hỏi.
- Đã là tám giờ tối rồi, thấy anh chưa trở về nên em qua đây xem. Lâm Hinh cũng đang chờ anh trở về đấy.
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân quả nhiên ở trong phòng thí nghiệm, mới âm thầm thở phào một cái. Tuy biết Lâm Vân ở chỗ này, nhưng không thấy tận mắt thì vẫn có chút lo lắng.
- Ừ, anh cũng đang định về đây.
Thu thập xong mấy thứ, Lâm Vân nhẹ nhàng kéo eo của Hàn Vũ Tích, đi ra phòng thí nghiệm.
- Anh trai, chị Vũ Tích, chúng ta về thôi.
Lâm Hinh đang ngồi trong xe đợi anh trai và chị dâu. Thấy hai người cuối cũng đi ra, mà anh trai lại âu yếm chị Vũ Tích như vậy, trong lòng rất cao hứng.