Công Tử Điên Khùng

Chương 210: Trận pháp




Tuy linh khí ở Địa Cầu không phải là đầy đủ, nhưng còn có linh thạch xuất hiện. Nếu như một lòng đi tìm linh mạch và linh thạch, Lâm Vân tin tưởng cũng có thể tu luyện tới một mức độ rất cao. Nhưng đã rơi vào trong cõi hồn trần, lúc đầu chỉ có tình cảm nhàn nhạt với Vũ Tích, đến hiện tại thì không có cách nào không nghĩ đến nàng. Từ lúc không lo lắng cho em gái và mẫu thân, nhưng đến bây giờ thì không thể tha thứ cho kẻ nào dám khi dễ tới hai người. Thậm chí hắn còn có công ty riêng đang phát triển. Lâm Vân không biết rốt cuộc có bao nhiêu phiền hà còn đợi hắn phía trước.

Nếu như tìm được Vũ Tích thì tốt rồi. Sau khi kết thúc những chuyện ở bên này, có thể mang theo Vũ Tích rời đi rất xa. Tìm một nơi không có bất ỳ ai quấy rầy, không có bầy kỳ chuyện gì phiền lụy, truy tìm một cuộc sống yên tĩnh.

Đến chân núi Tây Lương, Lâm Vân chuẩn bị tìm một khách sạn để nghỉ ngơi. Đã vài ngày rồi hắn không được nghỉ ngơi trọn vẹn. Lần này đi đánh cũng không phải du côn hay lưu manh bình thường gì, mà là tính sổ một môn phái có truyền thừa nhiều năm.

Cho dù hắn là người tự đại cũng sẽ không coi một môn phái ra cái gì. Nhưng môn chủ của môn phái này, rõ ràng chỉ vì một người đệ tử mà giận chó đânh mèo tới người nhà của người giết đệ tự. Làm như vậy, tay môn chủ này đã rơi vào hạ thừa.

Lâm Vân tùy tiện ăn chút gì đó, rồi đến một khách sạn nghỉ ngơi. Có thể bởi vì khách du lịch ngày càng ít, khiến khách sạn rất vắng. Lúc Lâm Vân đi vào một khách sạn, thì rõ ràng chỉ thấy một nữ phục vụ ngồi trong đó, mắt nhìn không chuyển vào cái điện thoại. Phỏng chừng không phải chơi game thì cũng là nhắn tin.

Lâm Vân đi vào rõ ràng cô ta cũng không thấy. Lâm Vân nhìn xung quanh, không thấy còn ai khác, thật đúng vắng như chùa Bà Đanh.

Đi tới trước mặt nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ mới phát hiện ra hắn, cô ta nhìn Lâm Vân hỏi:

- Anh muốn thuê phòng à.

Lâm Vân nhìn cô bé này, khuôn mặt bình thường, nhưng lại có hàm răng rất trắng. Phỏng chừng cô nàng còn chưa tỉnh táo do đắm chìm vào điện thoại quá lâu. Lâm Vân đành phải nói:

- Đúng vậy, cô giúp tôi chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ.

Cô bé này giống như mới vừa phản ứng tới, vội vàng cất điện thoại đi, lấy một quyển sổ, rồi giúp Lâm Vân làm đăng ký. Lại bảo Lâm Vân đưa hai trăm nguyên tiền thế chấp. Lúc này mới cầm một chùm chìa khóa rồi nói với Lâm Vân:

- Xin đi theo tôi.

Dẫn Lâm Vân tới một căn phòng ở giữa tầng ba, mở cửa rồi nói:

- Đây là phòng của anh, số phòng là 05. Có chuyện gì thì anh có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Số điện thoại liên lạc là 01.

Nói xong thì đi lấy một phích nước cho Lâm Vân, rồi lập tức đi xuống tầng. Đoán chừng là xuống chơi nốt trò game mà cô ta chưa chơi xong.

Lâm Vân cầm cái phích đi vào căn phòng, phát hiện bên trong khá là sạch sẽ. Nhưng lại có một cảm giác oi bức khó chịu. Đoán chừng là vì nơi này gần với chân núi, quanh năm ẩm ướt nên mới sinh ra cảm giác như vậy.

Nhưng Lâm Vân căn bản cũng không tính toán ở đây lâu. Hắn chỉ muốn tu luyện khoảng hai ba tiếng để đạt tới tình trạng tốt nhất mà thôi. Buổi tôi hắn sẽ đi luôn tới núi Tây Lương.

Cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở mấy phòng bên, Lâm Vân phát hiện ngoại trừ căn phòng này của mình, cả tầng ba hình như chỉ có một phòng là có người ở.

Đương nhiên cũng có thể có căn phòng cách quá xa, Lâm Vân nghe không thấy thanh âm.

Một tiếng sau, Lâm Vân cảm thấy thể lực đã khôi phục tới đỉnh, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Bỗng ở căn phòng kia truyền tới tiếng hai người nói chuyện. Tiếng nói chuyện mặc dù cực kỳ nhỏ, nhưng Lâm Vân vẫn nghe thấy rõ ràng:

- Đêm nay mấy giờ thì hành động?

Là thanh âm có chút sắc nhọn của một nam tử.

- Nửa tiếng nữa thì có thể hành động. Chỉ cần một ngày là thành công thôi.

Giọng nói của người này thì có chút khàn khàn.

- Tôi thấy cái xẻng công nghiệp này hình như là hàng giả, mới dùng ba ngày đã thấy sứt mẻ rồi.

- Tôi còn một cái xẻng dự bị. Cậu cầm lấy mà dùng….

Lâm Vân không có hứng thú nghe tiếp. Hẳn là hai tên trộm mộ. Việc này không có quan hệ gì tới hắn, chỉ là hơi khó hiểu, trong núi Tây Lương cũng có mộ cổ sao? Tin tức của những tay trộm mộ này cũng thật đúng là linh thông.

Lâm Vân đi ra khách sạn, tiến nhập vào dãy núi Tây Lương. Theo ý tứ của cái tên Thương Giác kia khi tới Lâm gia trả thù, thì chỉ cần Lâm Vân đi vào núi Tây Lương thì bọn họ khẳng định có thể phát hiện ra hắn.

Tuy nhiên Lâm Vân cũng không lo lắng tìm không ra được Bát Quái Môn. Một cái núi Tây Lương nhỏ như vậy, cho dù một một phái trốn sâu tới đâu thì cũng phải có dấu vết. Hắn tin tưởng có thể dựa theo dấu vết đó tìm ra hang ổ của bọn chúng. Cho dù là rừng mưa Amazon lớn như vậy, Lâm Vân còn không lo bị lạc, nói gì chỉ là một cái núi Tây Lương nho nhỏ.

Đi vào trong rừng núi, xác định phương hướng một lát, liền vận chuyển tốc độ, lập tức đi vào trong núi. Với tốc độ hiện tại của Lâm Vân, cho dù người khác có thể trông thấy hắn, thì cũng chỉ thấy một cái bóng nhàn nhạt thôi. Mà hiện tại còn lại là buổi tối trong rừng.

Chạy một thời gian ngắn, Lâm Vân cảm giác địa hình càng ngày càng cao. Không ngờ thế núi của ngọn núi Tây Lương này lại chênh lệch so với mặt nước biển như thế. Càng đi vào sâu càng thấy dốc xuống.

Chì mất một tiếng, Lâm Vân đã đi tới chỗ hàng rào ngăn cách. Đương nhiên là không chút do dự nhảy qua hàng rào, tiếp tục tăng tốc đi vào sâu núi Tây Lương. Mà địa thế ở trong còn cao hơn.

Lúc đi vào trong, Lâm Vân lại phát hiện linh khí trong này tuyệt đối không kém hơn dãy núi Vân Quý.

Ở trong ấn tượng của Lâm Vân, bình thường những nơi càng ít người, thì linh khí càng tốt. Nhưng thật không ngờ, một nơi thường xuyên có khách du lịch qua lại như vậy lại có nhiều linh khí hơn cả dãy núi Vân Quý, hay là rừng rậm Amazon.

Lâm Vân quyết định sau khi giải quyết Bát Quái Môn, sẽ cẩn thận tìm xem ở chỗ này có linh mạch hay hông. Nếu có thì ở trong này tu luyện một thời gian cũng không tồi.

Nhưng vẫn nên tìm Vũ Tích trước rồi tính đến tới chuyện đó sau.

Lâm Vân đã tìm tòi trong một phạm vi lớn, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào. Lẽ ra cái tay Thương Giác kia muốn mình tới núi Tây Lương, cho dù mình không đi tìm y, y cũng phải chủ động tìm kiếm mình mới đúng? Vì sao hiện tại tìm nửa ngày cũng không bóng dáng của tên nào?

Rắn độc, sói hoang ở nơi này cũng không thiếu, nhưng không phát hiện ra dấu vết của một kiến trúc nào. Nơi này là chỗ sâu nhất trong núi Tây Lương, cũng có thể là chỗ cao nhất. Lẽ ra nếu thành lập tông môn thì thành lập ở nơi này là tốt nhất, không có khả năng xây dựng ở phía trước nữa.

Bởi vì ở phía trước chính là vách núi, xung quanh vách núi sao có thể thích hợp khai tông lập phái? Lâm Vân lại đi vài vòng, vẫn không phát hiện ra cái gì. Nhưng lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái.

Chính là hắn luôn cảm giác lúc mình đi đường không tự chủ được lại ngoặt chỗ này ngoặt chỗ kia. Nhưng rõ ràng là mình không có ý ngoặt đi. Chẳng lẽ trong này có trận pháp trong truyền thuyết? Đối với trận pháp, lúc ở đại lục Thiên Hồng, Lâm Vân đã nghe qua rất nhiều loại trận pháp, như khốn trận, sát trận. Chỉ là tiếp xúc hơi ít mà thôi.

Từ khi đến nơi này, Lâm Vân cũng biết có một số trận pháp bình thường đã từng xuất hiện trong lịch sử. Chẳng hạn như Chư Cát Khổng Minh có thể bố trí đủ loại trận pháp. Dùng trận pháp để đối phó với những đội quân có số lượng lớn hơn bên mình.

Chẳng lẽ ở trong núi Tây Lương cũng gặp được thứ này?

Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị xem xét nơi này có phải là có trận pháp hay không, bỗng nhiên ở phía trước trở nên sáng sủa. Bởi vì ánh trăng đã chiếu tới một con đường núi khá hẹp, uốn lượng đi lên trên. Lâm Vân còn đang cả kinh thì nghe thấy một thanh âm nói:

- Đã đến thì đi vào đi.

Là một thanh âm rất khó đoán tuổi. Lâm Vân âm thầm nghĩ, có lẽ đây chính là tiếng của tên Thương Giác kia. Thật không ngờ y trở về còn sớm hơn mình. Hơn nữa trong này quả nhiên có trận pháp được ẩn tàng. Lĩnh vực trận pháp thật là thần bí.

Lâm Vân nghe thấy thanh âm, liền không chút do dự đi vào. Đường nhỏ không phải là dài. Điểm cuối là một cánh cửa đá khổng lồ, khi mở ra thì Lâm Vân nhìn thấy hơn mười tòa nhà cổ xưa xây thành hai hàng. Ở giữa là một sân luyện võ, và một tòa nhà chính lớn hơn các căn nhà kia, có ba tầng.

Sáu người đứng ở trên sân luyện võ, trong đó có một người thoạt nhìn đã hơn bảy mươi tuổi. Nhưng Lâm Vân chỉ cần nhìn lướt qua, là biết người đứng đầu ở đây không phải là người hơn bảy mươi này. Mà là một lão già nhìn khoảng hơn sáu mươi. Nhưng một trung niên hơn năm mươi tuổi ở bên cạnh lại khiến cho Lâm Vân cảm giác có chút quỷ dị. Tuy nhiên nghĩ tới đây là một môn phái truyền thừa, thì bình thường trở lại.



- Không sai, có đảm lược, rõ ràng dám đi tới núi Tây Lương. Như vậy cũng tốt, miễn cho ta mấy ngày nữa còn phải mất công đi tới Phần Giang giết nhiều người. Xem ra ngươi phải đi trước cha mẹ mình một tháng rồi. Hoành Chiến, cậu đi lên thu thập hắn báo thù cho sư đệ cậu. Không cần phải lưu người sống.

Lão già nhìn hơn sáu mươi tuổi kia thấy Lâm Vân đi vào, khuôn mặt không biểu lộ gì. Thậm chí bỏ qua cả hỏi thăm Lâm Vân. Bởi vì y đã coi Lâm Vân như một người chết.