Công Tử, Chờ Ta Với!

Chương 3: Công chúa ham học




Thời gian thấm thoát thoi đưa, công chúa Hoàng Sương Ái tròn 20 tuổi. Phải kể đến chiến tích trong 20 năm qua cô công chúa này lập được, làm hoàng cung gà bay chó chạy.
20 năm về trước, Dương Khả Ái vừa mở mắt ngay lập tức “AAA” lên vì quá kinh ngạc. Dương Khả Ái kinh hoàng khi thấy một người đàn ông đẹp trai đang nhìn mình cười âu yếm, tuy người này đã trung niên nhưng khí chất vô cùng cao quý, toát lên một vẻ cao cao tại thượng, dường như một người đàn ông có quyền. Đưa mắt liếc ngang tìm kiếm thông tin xem cô đang ở đâu thì cô thấy một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng đang ngồi trên một chiếc giường cổ đại khá trang trọng. Người phụ nữ thấy cô nhìn mình liền cười hiền từ.

Lúc đó, Dương Khả Ái trong đầu chấn động không thôi gào thét “trời ạ, mình xuyên không rồi, không ngờ mình lại xuyên không...bấy lâu nay mình luôn ao ước...aaa....aa...”. vì sao Dương Khả Ái lại có thể khẳng định nhanh như thế? Đó phải kể đến việc lúc trước cô là fan cứng của ngôn tình. Ở nước cô không có cảnh quang thế này đâu.Đúng lúc đó:
-Hoàng thượng, tiểu công chúa dường như rất hưng phấn! Bà đỡ bên cạnh nhìn tiểu công chúa rồi mỉm cười vui vẻ.
-Phải, xem kìa. Nữ nhi mỉm cười rất tươi. Hoàng hậu xuống giường ôm lấy con gái.
-Ha ha....bảo bối của Trẫm.....
Dương Khả Ái thu vào tai tất cả những gì vừa xảy ra, cô muốn nhảy lên hét thật to nhưng tình hình hiện tại không cho phép. Dường như cơ thể cô rất mệt mỏi, Dương Khả Ái chỉ muốn ngủ, cô mệt rồi. Lúc này, bé con sơ sinh nhẹ nhàng nhắm mắt....
2 tuổi, tiểu công chúa bướng bỉnh hai tay chống eo hét trước mặt phụ thân Hoàng đế:
-Con không thích tên Hoàng Bảo Châu, con muốn tên Hoàng Sương Ái.
-Được được, Hoàng Sương Ái, Hoàng Sương Ái.... Vị hoàng đế nhìn con gái yêu đang đứng trên chiếc bàn ngự thiện toát mò hôi.

5 tuổi tiểu công chúa kiên quyết đòi học võ nghệ, thường xuyên tìm chúng quan đại thần quấy rối. Từ Tướng quân đến quan Văn ai ai không biết công chúa, lúc bấy giờ trong đầu Hoàng Sương Ái nhưng ý nghĩ mà cô cho rằng không thể bỏ qua.
“ở cái thế giới này, vu thuật là nhất mình nhất định phải học, học thật giỏi vu thuật cùng võ công rồi có thể làm nữ anh hùng, lại còn có thể trêu ghẹo nam nhân xinh đẹp, nữ nhân trong giang hồ ahaha...ha ha ha....mình sẽ hành tẩu giang hồ...mình muốn bay, muốn đi trên mặt nước...à còn muốn đánh kẻ xấu...”

Hoàng Sương Ái vạch ra thật nhiều mục tiêu cho cuộc sống mới của mình, quyết định “bỏ lại sau lưng quá khứ”. Từ đây, một đứa bé 5 tuổi bắt đầu hăng say học hỏi mà thầy của cô là các quan trong triều. Ở Cẩm Tú cầu muốn có dáng người trưởng thành phải chờ đến 100 năm, 100 năm thì con người có thể có vóc dáng của người 20 tuổi ở Trái đất. Hoàng Sương Ái rất cao hứng, trong 100 năm này cô phải kiên trì học tập, ước mơ thành nữ hiệp càng ngày càng sôi sùng sục trong cô.

10 tuổi Hoàng Sương Ái đọc hết các cuốn sách về địa lý của Cẩm Tú cầu, không bỏ sót lịch sử càng không bỏ sót danh sách những người có vu thuật cao thâm. Tính cách của mỗi người như thế nào cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

20 tuổi trong hoàng cung không còn gì để dạy cho cô, kể cả Phụ thân và mẫu thân gặp cô đều bỏ chạy vì sợ những câu hỏi không đầu, không đuôi vô cùng khó hiểu của con gái.
Trở lại thực tại....

Hôm nay trời trong mây trắng, Hoàng Sương Ái cũng chính là Dương Khả Ái đã đến với thế giới Cẩm Tú cầu 20 năm tròn. Hơn 20 năm qua cô đã cố gắng sống thật tốt, những gì có thể học cô đều cố gắng học không bỏ sót. Vì để bù lại những sai lầm trong quá khứ của mình, sai lầm thiếu chí cầu tiến, lười biếng. Nhìn ngoại hình như một đứa bé 8 tuổi của mình trên mặt nước Hoàng Sương Ái âm thầm thở dài “ đến khi nào mình mới có thể thành hiệp nữ đây...”. Hoàng Sương Ái nhìn mặt nước hồ thu đang gợn sóng lăn tăn, nàng bỗng nảy sinh ra một ý định...

-Tiểu Hạnh tỷ tỷ, mau mang vợt cho muội vớt cá, mau lên!
-Hả...công chúa, ao cá rất sâu với lại cá này...cá này...do Hoàng Thượng nuôi làm cảnh nha! Nha hoàng Tiểu Hạnh lo sợ.
-Aizzya...ta cứ bắt đấy, có gì ta sẽ gánh hết, mau đi lấy vợt lại đây. Hoàng Sương Ái giục.
-Dạ, công chúa! Tiểu Hạnh chạy thật nhanh về phía Tây sau đó trên tay cầm một chiếc vợt lưới mang tới.
-Haaa...cá ơi, ta đến đây. Hấp hay là chiên nhỉ? Hay là nướng? Hoàng Sương Ái xoa cằm lẩm bẩm, một tay xách váy một tay cẩm chiếc vợt xuống nước.
Dưới nước đàn cá nghe động chạy tán loạn, trên bờ nha hoàng Tiểu Hạnh cũng lo lắng không yên.
-Công chúa, cẩn thận!
-Yên tâm, ta không sao đâu mà! Hoàng Sương Ái nháy mắt với Tiểu Hạnh.
-Xem nào, ta bắt được một con rồi đây này! Hoàng Sương Ái giơ cao chiếc vợt lưới khoe thành quả của mình với nha hoàng thân cận.
-Ah...công chúa hay thật! Tiểu Hạnh vỗ tay khen ngợi.
-Ta mà lị....
-Công chúa nói gì cơ?
-À....không có gì ta bắt tiếp đây. Hoàng Sương Ái vờ vịt tiếp tục bắt cá.
Đang lúc chủ tớ hai người mãi mê bắt cá thì từ phía Đông trên bầu trời xanh cao xuất hiện một quả cầu ánh sáng trắng bay với tốc độ kinh khủng về phía Hoàng cung. Tiểu Hạnh vô tình nhìn lên bầu trời trong thấy quả cầu ánh sáng đang di chuyển về phía hai người kinh hô:
-Aaa....công chúa...công chúa có yêu quái.....
-Đâu...yêu quái nơi nào? Hoàng Sương Ái không bị dọa sợ mà rất khí thế ngước nhìn xung quanh.
-Công chúa....cẩn thận.... Tiểu Hạnh hốt hoảng hô to khi thấy quả cầu ánh sáng đập thẳng vào người công chúa.
-Aaaaaaaaaaaaa.... ...... ...... Hoàng Sương Ái bị quả cầu ánh sáng lạ đập vào người, rồi nó hòa vào người cô mất dạng, cô đau đớn tận linh hồn, rơi vào trong nước, chẳng mấy chốc chìm mất tăm.
-Công chúa,....người đâu? Có ai không công chúa rơi xuống nước rồi, mau cứu công chúa. Tiểu Hạnh thấy Hoàng Sương Ái chìm vào nước quá kinh hoàng chạy khắp nơi hô to.

Bất chợt Hoàng Bá Nam vèo một tiếng tới trong ánh sáng tím, theo sau còn có hoàng hậu Hiên phụng tới với ánh sáng hồng. Hoàng Bá Nam nhanh chóng phóng vào trong ao mang Hoàng Sương Ái lên. Đình Hiên Hiên phát khóc khi nhìn con gái yêu được mang lên đã hôn mê bất tỉnh.
-Ô..ô..nữ nhi của ta....