Sơ Nhất bị bất ngờ trước lời tỏ tình đột ngột của Kiều An Sâm. Mặc dù hơi văn vẻ khiến cô phải mất chút thời gian mới hiểu được ý nghĩa, nhưng không thể phủ nhận cô rất thích điều đó. Trái tim cô ngọt ngào như vừa được nếm mật.
Cô ngồi đó, mở rộng vòng tay về phía Kiều An Sâm, làm nũng nói.
"Kiều An Sâm, mau lại ngủ cùng em nào."
Sau Tết, bụng của Sơ Nhất cũng ngày càng lớn hơn, dần dần cũng đã cảm nhận được một số phiền toái. Nhưng may mắn là mọi thứ vẫn có thể chịu đựng được, không xảy ra những điều đáng sợ.
Vào những tháng sau, các triệu chứng ngày càng rõ rệt hơn một chút: Ăn uống không ngon miệng, phù nề, vóc dáng thay đổi, bắt đầu khó di chuyển. Khi ngủ, cô phải nằm nghiêng, nửa đêm thường bị cảm giác khó thở làm tỉnh giấc, phải ra ban công đứng một lúc. Mỗi khi Sơ Nhất cử động, Kiều An Sâm bên cạnh đều bị đánh thức. Dù chỉ là đi vệ sinh, anh cũng phải dậy để dìu cô.
Nhìn anh mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, Sơ Nhất vừa cảm động vừa xót. Cô cố gắng cử động nhẹ nhàng hơn, nhưng trên người Kiều An Sâm giống như gắn thiết bị báo động, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng khiến anh lập tức tỉnh giấc.
Cứ thế, họ dần dần vượt qua những ngày tháng đó đến ngày dự sinh. Sơ Nhất nhập viện sớm, Kiều An Sâm mang theo đủ thứ đồ dùng sinh hoạt, bận rộn sắp xếp mọi thứ cho cô.
Không lâu sau, một sáng nọ sau khi ăn sáng xong, Sơ Nhất đang nửa nằm trên giường xem phim thì cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền đến. Như có linh cảm nào đó mách bảo, cô lập tức gọi y tá.
Quả nhiên, em bé sắp chào đời.
Nói không lo lắng là dối lòng, ban đầu cô vẫn cố gắng chịu được những cơn đau, nhưng sau đó, từng cơn đau ập đến như sóng biển cuộn trào trong cơ thể, khiến môi Sơ Nhất tái nhợt, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Hơi thở của Sơ Nhất trở nên yếu ớt, cơn đau dường như vô tận khiến nước mắt cô suýt rơi xuống.
"Cố gắng lên, sẽ sớm qua thôi, Sơ Nhất, phải mạnh mẽ lên."
Cô cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu không ngừng nhắc nhở bản thân, hít thở sâu, điều chỉnh trạng thái cơ thể, ép nước mắt quay trở lại.
"Sơ Nhất..." Đột nhiên, giọng nói của Kiều An Sâm vang lên bên tai. Có lẽ anh vừa từ viện kiểm sát chạy đến, nét mặt vội vàng, vest vẫn chỉnh tề, thậm chí còn chưa kịp nới lỏng cà vạt.
Anh nắm chặt tay cô, trong mắt tràn đầy lo lắng, lông mày nhíu chặt, gương mặt nghiêm trọng.
"Đừng lo lắng, đừng căng thẳng, anh ở đây."
Sơ Nhất cười nhẹ, môi nhếch lên nhưng mắt lại cay xè, nước mắt từ từ trượt khỏi khóe mắt.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng là anh còn căng thẳng hơn cô gấp trăm lần.
Cô cố nén đau, nhưng giọng nói vẫn không khỏi run rẩy.
"Em không căng thẳng, anh cũng đừng căng thẳng..."
"Ừ, không căng thẳng." Kiều An Sâm gật đầu, tay run run lau mồ hôi trên trán cô, chưa đầy hai giây, anh không kìm được cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, giữ ở đó thật lâu.
Sơ Nhất được đẩy vào phòng sinh, Kiều An Sâm nắm chặt tay cô không buông, nhưng rồi bác sĩ và y tá dần dần tách hai người ra, cánh cửa khép lại, hai bàn tay đành phải buông rời nhau.
Cảm giác hoảng loạn dâng trào trong lòng, nhưng cô lập tức ép mình trấn tĩnh lại, ánh mắt trở nên kiên định và bình tĩnh, lắng nghe và làm theo những lời hướng dẫn của bác sĩ.
Toàn bộ quá trình sinh nở diễn ra thuận lợi hơn mong đợi, khi tiếng khóc đầu tiên của em bé cất lên, trong đầu Sơ Nhất chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.
Nhẹ cả người.
Mười tháng mang thai đầy thử thách, nỗi đau khi sinh con, những khoảnh khắc hoảng loạn và lo lắng cuối cùng cũng đã kết thúc.
Cô nằm trên giường, không thể nhấc nổi ngón tay, nghe thấy y tá thông báo là một bé gái. Sơ Nhất khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, chắc hẳn Kiều An Sâm sẽ rất vui.
Đoạn video mà cô đã xem từ lâu bỗng hiện ra trong đầu, cảnh người bố giúp con gái làm bài tập, bị con gái cãi đến nỗi không nói nên lời.
Sơ Nhất tưởng tượng đến tương lai của Kiều An Sâm.
Ngay lúc này, Kiều An Sâm từ lao vào, nắm chặt tay cô, run rẩy đặt một nụ hôn lên môi cô, ánh mắt anh lóe lên niềm vui sướng.
"Em vất vả rồi." Anh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như không.
"Sơ Nhất, anh yêu em."
Em bé Kiều Mãn Nguyệt, tính cách không giống bố cũng không giống mẹ, vẻ ngoài rất dễ đánh lừa người khác. Khi vừa biết lật, cô bé đã bắt đầu lăn lộn khắp giường. Chỉ cần bảo mẫu sơ ý một chút, bé đã có thể tự lăn xuống sàn, may mà thảm đủ dày.
Khi bé bắt đầu biết đi, khắp phòng hỗn loạn. Sơ Nhất phải khóa hết các cửa trong nhà để ngăn con bé chạy ra ngoài, tránh bé bị lạc.
Khi bắt đầu biết nói, mọi thứ càng rắc rối hơn. Miệng bé nói không ngừng nghỉ, có thể tự mình nói suốt cả ngày. Đôi khi Sơ Nhất bị bé làm phiền đến mức phải đeo tai nghe chống ồn.
Nhưng có một điều từ bé đến lớn không hề thay đổi, đó cũng là lý do khiến cô bé Kiều Mãn Nguyệt dù hiếu động nghịch ngợm nhưng vẫn được mọi người yêu thương.
Đó là vì cô bé rất xinh xắn.
Bé thừa hưởng những đường nét đẹp nhất từ bố mẹ. Ngay từ khi mới sinh ra, sau vài ngày da bé đã trở nên trắng trẻo, mắt đen láy, lông mi dài. Nét mặt và ngũ quan của bé gần như là bản sao của Kiều An Sâm. Lúc này không thể dùng từ "Đẹp" để miêu tả, nhưng chắc chắn bé đáng yêu hơn nhiều so với những đứa trẻ khác.
Điều này khiến Điền Uyển và bà Văn Phương tranh nhau bế em, yêu thương không rời. Thậm chí, bảo mẫu cũng không có cơ hội bế, từ lúc Sơ Nhất còn trong tháng đã nghe bảo mẫu lén than phiền về điều này.
Nói đây là lần nhàn nhất bảo mẫu từng làm.
Tuy nhiên, đến ban đêm, thiên thần nhỏ lại trở thành ác quỷ nhỏ, cứ hai giờ là phải bú một lần, khóc lóc không chịu ngủ. Sơ Nhất bị bé hành hạ đến mức suy nhược thần kinh, cộng thêm cơn đau căng tức ngực khi sữa về, khiến cô vừa yêu vừa ghét bé.
Yêu là thật, mà ghét cũng là thật.
Sau nhiều nỗ lực thử nghiệm đủ mọi cách, cơ thể của Sơ Nhất mới dần thích nghi, nhưng cô vẫn không thể quen với những khó khăn trong giai đoạn cho con bú.
Kiều An Sâm từng bàn với cô về việc cai sữa và cho bé uống sữa bột, nhưng khi Sơ Nhất tra cứu trên mạng và tham khảo ý kiến bác sĩ, mọi người đều khuyến khích việc cho con bú mẹ càng nhiều càng tốt. Cô lo sợ nếu không cho con bú, Kiều Mãn Nguyệt sẽ trở thành một đứa trẻ kém thông minh, thua thiệt ngay từ vạch xuất phát.
Vậy nên, cô đã quyết định kiên trì vượt qua giai đoạn khó khăn đó.
Sơ Nhất suýt nữa đã cảm động rơi nước mắt vì tình mẫu tử của mình.
Về sau, khi nhìn thấy Kiều Mãn Nguyệt ngày càng lanh lợi, nghịch ngợm, cô bắt đầu nghi ngờ liệu chất lượng sữa mẹ khi đó quá tốt khiến con gái mình trở nên quá thông minh.
Nhìn chung, sau khi sinh, Sơ Nhất không gặp phải vấn đề gì lớn, chỉ có giai đoạn cho con bú là khó khăn một chút.
Sau khi rời trung tâm chăm sóc sau sinh, gia đình đã thuê một bảo mẫu để chia sẻ công việc chăm sóc bé với cô, ông bà hai bên thường xuyên đến giúp đỡ. Có thể nói, Sơ Nhất có khá nhiều thời gian rảnh để lướt điện thoại mỗi ngày.
Tuy vậy, cô chỉ muốn trải qua trải nghiệm này một lần trong đời là đủ.
Sơ Nhất không hề muốn có lần thứ hai.
Trước khi lên ba, ngoài việc hơi hiếu động ra, cô nhóc Kiều Mãn Nguyệt không có vấn đề gì khác. Vì quá đáng yêu, nên xung quanh cô bé luôn có các chú bác, các dì, các cô hết mực yêu thương, ai cũng dành cho bé những tình cảm tốt đẹp. Có thể nói, cô bé lớn lên trong sự yêu chiều của mọi người.
Lúc đó cô nhóc rất ngoan, bi bô nói chuyện, ngọng nghịu gọi bố mẹ, khi thì ngây ngô cười tươi như một thiên thần nhỏ.
Mỗi khi Kiều An Sâm tan làm về nhà, chỉ cần nghe thấy động tĩnh ở cửa, bất kể đang làm gì, đôi chân ngắn ngủn lập tức chạy tới ôm chầm lấy chân của bố, luôn miệng gọi " Bố ơi, bố ơi"
Trong lòng Kiều An Sâm như có làn gió xuân thổi qua, mềm nhũn, anh sẽ bế bổng cô bé lên ôm vào lòng, hôn lên đôi má nhỏ xinh của con.
"Hôm nay Kiều Kiều làm gì vậy?"
Cô bé bấm ngón tay, líu lo kể lại, con ăn cơm, chơi với mẹ nè... Ban đầu nghe còn hiểu, nhưng sau đó chỉ là những âm thanh vô nghĩa, nước dãi còn chảy xuống cả khóe miệng.
Kiều An Sâm không nề hà, kéo tay áo lên lau sạch cho con, ngồi xuống ghế sofa, ôm cô bé vào lòng, hai cha con dựa sát vào nhau, chơi đùa thoải mái.
Bà mẹ Sơ Nhất bị thất sủng, nhìn hai cha con nhà nọ hừ lạnh một tiếng.
Ban đêm, Kiều Mãn Nguyệt ngủ chung phòng với bảo mẫu, từ nhỏ cô bé đã ngủ riêng với ba mẹ, nên cũng không phản kháng nhiều. Nhưng sau này, khi lớn bé dần có ý thức riêng, cô nhóc bắt đầu không thích nữa, trước khi đi ngủ thường nài nỉ Kiều An Sâm, đòi ngủ chung với bố mẹ.
Lúc này, người cha luôn yêu chiều, đáp ứng mọi yêu cầu của cô bé bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Dù cô bé dùng đủ mọi chiêu trò, từ nài nỉ đến làm mình làm mẩy, cũng không thể lay chuyển được quyết định của bố mình.
Sơ Nhất ở bên cạnh thầm hừ lạnh thêm một lần nữa.
Tình cha con cảm động trời đất cũng không chịu nổi chút thử thách.
Cuối cùng khi đã dỗ được Kiều Mãn Nguyệt ngủ, hai vợ chồng lặng lẽ quay về phòng. Vừa bước vào phòng, Sơ Nhất đã bị Kiều An Sâm đẩy dựa vào cửa, những nụ hôn dồn dập rơi xuống.
Chu Nhất khẽ đẩy ngực anh.
"Lên giường đi..."
Anh có vẻ không hài lòng, hít sâu một hơi, phải dùng rất nhiều sức mới có thể dừng lại, thô bạo bế cô lên ném lên giường.
Thắt lưng va vào gối, rồi lại bị anh đè xuống, Sơ Nhất suýt nghẹt thở. Cô khẽ nhăn mày, trách móc.
"Sao anh gấp thế..."
"Anh nhịn lâu rồi." Kiều An Sâm vừa nói vừa tiến tới, khiến Sơ Nhất nữa suýt không thở nổi lần nữa, mãi mới thích ứng được.
"Nhẹ chút..." Cô đánh anh một cái, một lúc sau Kiều An Sâm mới từ từ thở ra.
"Con gái dính người quá." Anh nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng thở dốc, Sơ Nhất không nhịn được cười.
Mang thai suốt nửa năm, Kiều An Sâm kiêng cữ đến mức có thể đi tu được luôn. Sau khi Kiều Mãn Nguyệt chào đời, con bé lại chiếm hết sự chú ý của cả hai, buổi tối còn hay quấy khóc, khiến sinh hoạt vợ chồng trở nên hiếm hoi hơn hẳn. Mỗi lần làm đều lén la lén lút, đề phòng con bé khóc đòi mẹ.
Mỗi đêm sau khi dỗ con ngủ xong, Kiều An Sâm mới tìm được cơ hội, sao anh có thể để con gái ngủ chung với mình được.
Qua chuyện này, Chu Nhất đã nhìn thấu bản chất của đàn ông, khi nhắc đến nhu cầu về mặt đó, bất kỳ tình cảm nào cũng không chịu nổi chút thử thách.
Kể cả tình cha con cảm động trời đất đó.
Ps: Chỉ còn vài chương nữa thôi, chắc Lễ là hoàn rùi m.n ơi