Cảnh này cũng được Sơ Nhất chuyển thể từ chất liệu cuộc sống của chính mình, không có quá nhiều sự chế tác nghệ thuật, vì lúc đó khung cảnh thật sự rất đẹp, dù đã trôi qua hai năm, khi cô nhớ lại một lần nữa, cảnh đó vẫn hiện lên sâu sắc và rõ ràng trong ký ức. Mỗi khi nghĩ lại, cô không kìm được mỉm cười.
Nhưng Kiều An Sâm lại không biết.
Trước mặt, trên màn hình TV đã xuất hiện cảnh nam chính và nữ chính đứng trước máy gắp thú, chuẩn bị bắt đầu chơi.
Sơ Nhất thót tim, đang tính tìm một cái cớ để đuổi Kiều An Sâm đi hoặc tùy tiện nghĩ ra một lý do.
Ví dụ như khi vẽ truyện tranh, cô vừa hay cảm thấy tình tiết này rất hay, đột nhiên có cảm hứng nên tiện tay thêm vào.
Đúng, chính là như vậy.
Sơ Nhất tự thuyết phục mình, tập trung hoàn toàn vào việc để ý phản ứng của Kiều An Sâm.
Ai ngờ, cho đến khi nam chính và nữ chính đã gắp xong thú bông, trên người treo đầy thú bông đi ra quảng trường, được bọn trẻ con nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, tình tiết rõ ràng giống hệt như vậy xuất hiện mà Kiều An Sâm vẫn chăm chú nhìn TV không nhúc nhích, như thể không hề phát hiện ra điều gì.
Lúc này, Sơ Nhất cũng không biết phải diễn tả cảm giác của mình thế nào, chỉ biết tâm trạng cô rất phức tạp.
Giữa quảng trường đông đúc người qua lại, nữ chính kiễng chân hôn nhẹ nam chính, sau đó bị anh kéo ra sau gốc cây, cúi đầu xuống...
Đến đây, Sơ Nhất thực sự không nhịn được mà liếc trộm Kiều An Sâm một cái, anh vẫn rất chăm chú, chẳng qua như nhận ra ánh mắt của cô, muốn quay đầu lại.
Sơ Nhất "vèo" một cái, nhanh chóng quay lại, ngồi thẳng lưng ngay ngắn.
Kiều An Sâm đột nhiên lên tiếng: "Đoạn này trông quen quá."
"Hờ... ờ." Sở Nghị lưỡng lự, bối rối, ánh mắt đảo quanh, đang định nói ra lý do đã chuẩn bị từ lâu, Kiều An Sâm quay đầu lại, thản nhiên nói.
"Anh chỉ nói bâng khua thôi."
"À... ồ." Sở Nhất như bị nghẹn lại, cảm giác khó chịu dồn nén trong lòng, không thể giải tỏa
Sau khi xem xong tập phim hôm nay, Sơ Nhất ủ rũ đi về phòng, trông như đang giấu điều gì đó trong lòng, trông cô không có chút tinh thần.
Kiều An Sâm nhìn cô như vậy, không kìm được hỏi: "Em sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
Sơ Nhất lắc đầu mà không nói lời nào, bên ngoài tỏ ra không có gì, nhưng trên gương mặt lại hiện rõ hai chữ: Không, vui.
Kiều An Sâm không biết phải giải quyết tình huống này thế nào, có chút lúng túng, bởi vì đây là lần đầu tiên anh thấy một Sơ Nhất không giấu nổi cảm xúc lại có biểu cảm sâu lắng và phức tạp như vậy.
Anh do dự một lúc, bất chợt có một ý tưởng lóe lên trong đầu.
"Vậy là phải ôm, hôn, nhấc bổng lên sao?"
Sơ Nhất: "!!!"
Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh, mở to mắt.
"Gì cơ?" Cô tưởng mình nghe nhầm.
Kiều An Sâm mím môi, đứng yên vài giây, rồi đột ngột tiến tới, hai tay ôm lấy eo cô, nhấc Sơ Nhất lên khỏi mặt đất.
Cô theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh.
Kiều An Sâm ôm cô quay một vòng, cảm giác mất trọng lực và cơn gió thổi qua, cùng với trải nghiệm mới lạ từ hành động này, khiến Sơ Nhất không nhịn được cười phá lên.
"Kiều An Sâm, anh làm gì vậy..." Cô cười khúc khích, nhưng vẫn không buông tay, chiếc váy ngủ bay phấp phới, tâm trạng của cô cũng bay cao.
Giống như hồi bé được ngồi trên cổ bố, một niềm vui độc nhất vô nhị của trẻ con.
Quay hai vòng, Kiều An Sâm đặt cô xuống, Sơ Nhất vẫn còn chưa thỏa mãn, định nói gì đó thì Kiều An Sâm đã cúi xuống hôn.
Cuối cùng, anh buông cô ra, nói nhỏ: "Xong rồi."
Xong rồi?
Mãi đến khi bị Kiều An Sâm mơ mơ màng màng kéo vào phòng, đầu óc Sơ Nhất mới chậm rãi hoạt động trở lại.
"Vậy là phải ôm, hôn, nhấc bổng lên sao?"
Vậy nên, vừa nãy chính là...
Bước chân Sơ Nhất lập tức khựng lại, cô kéo nhẹ góc áo của Kiều An Sâm ở phía trước, anh quay người lại, thấy Sơ Nhất cúi đầu đứng đó, lí nhí nói: "Em muốn nữa."
"Gì cơ?" Lần này đến lượt Kiều An Sâm bối rối.
Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi, lấy hết can đảm.
"Em muốn ôm, hôn và nhấc bổng lên nữa."
"..."
Tối hôm đó, tình thế giữa hai người đảo ngược, trước đây toàn là Sơ Nhất yếu ớt mệt mỏi nằm trên giường, còn giờ đến lượt Kiều An Sâm.
Sơ Nhất quỳ ngồi bên cạnh, khuôn mặt vẫn đỏ ửng, chưa thỏa mãn mà lay lay người anh.
"Em muốn nữa, muốn thêm một lần nữa mà!"
"Anh hết sức rồi." Kiều An Sâm thở dốc, đôi môi nhợt nhạt, kiệt sức nằm bẹp trong chăn.
Sơ Nhất không hài lòng chu môi, nhưng nghĩ đến hạnh phúc tương lai của mình, cô vẫn ân cần xoa bóp cánh tay và đấm vai cho anh.
Ánh mắt Kiều An Sâm vô hồn nhìn trần nhà, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của vài phút trước.
Kể từ khi Sơ Nhất cảm nhận niềm vui của việc ôm, hôn và nhấc bổng lên, cô không thể cưỡng lại được, yêu cầu Kiều An Sâm bế cô quay lần thứ hai, thứ ba... đến mức sau này anh không nhớ đã bao nhiêu lần.
Ban đầu thì còn ổn, nhưng về sau, thể lực của anh không chịu nổi nữa. Dù sao cũng là trọng lượng của một người lớn, ôm lên rồi quay vài vòng trong không trung cũng tiêu hao rất nhiều sức lực.
Nhưng Kiều An Sâm không thể từ chối những lời nài nỉ của Sơ Nhất. Cô ôm eo anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chớp mắt nhìn anh, ngón tay trỏ đặt lên môi, liên tục năn nỉ.
"Thêm lần nữa được không, lần cuối cùng thôi, lần này thật sự là lần cuối."
Nếu anh hơi chần chừ không đồng ý, Sơ Nhất sẽ lập tức ôm lấy anh nhảy nhót tại chỗ, dáng người nhỏ bé nhảy lên nhảy xuống khiến Kiều An Sâm không đành lòng từ chối.
Vậy nên, lần cuối cùng lại thêm lần cuối cùng nữa, Sơ Nhất chơi đến nghiện, vui vẻ không biết chán, còn Kiều An Sâm trong một lần cánh tay yếu đi, suýt nữa làm rơi cô xuống.
Anh toát mồ hôi lạnh, sau đó kiên quyết kết thúc trò chơi mới này.
Lúc này, Kiều An Sâm nằm trên giường, quay đầu nhìn Sơ Nhất đang quỳ bên cạnh ân cần xoa bóp cánh tay cho anh, anh khẽ dùng chút sức kéo cô vào lòng.
"Anh phục vụ em cả buổi tối rồi, bây giờ đến lượt em phục vụ anh?" Giọng anh nghe như vừa trải qua một cuộc chạy dài, đầy mệt mỏi nhưng thoải mái, khiến Sơ Nhất mềm lòng, hoàn toàn nghe theo.
"Bây giờ chẳng phải em đang phục vụ anh sao?" Cô hôn nhẹ lên cằm Kiều An Sâm, ngoan ngoãn nói: "Anh còn muốn phục vụ thế nào nữa?"
Kiều An Sâm lại nhìn lên trần nhà, trong đầu lần nữa hiện lên vài hình ảnh.
Anh chậm rãi rũ mắt, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn cô, khẽ mấp máy môi, chậm rãi cất lời.
"Em ngồi lên đi, tự mình động."
Sơ Nhất: "!!!!!!!!!"
"..."
Những lời như của tổng tài bá đạo này anh học từ đâu ra vậy!!!
Sau vài giây hoảng loạn, Sơ Nhất cảm thấy cảnh này quen thuộc như đã từng gặp, câu nói này đã từng rất hot trên mạng và bị chế giễu thậm tệ, cô cũng không để ý nhiều lắm.
Cô chỉ tò mò không biết Kiều An Sâm học nó từ đâu.
"Dạo này anh bị làm sao vậy?" Sơ Nhất nheo mắt dò xét.
"Sao đột nhiên bắt kịp xu hướng quá vậy."Mặc dù đã lỗi thời, cô nghĩ.
Kiều An Sâm giang hai tay nằm trên giường, cơ bắp vẫn còn đau nhức, Sơ Nhất nằm trên người anh, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm anh.
Ánh đèn trên đầu quá sáng, Kiều An Sâm nhắm mắt lại như muốn né tránh, rồi đột nhiên lên tiếng: "Anh mệt quá rồi Sơ Nhất, anh muốn ngủ."
"..."
Mặc dù không rõ liệu anh có đang chuyển chủ đề hoặc trốn tránh hay không, nhưng nghĩ đến việc đã khiến Kiều An Sâm mệt mỏi cả buổi tối, Sơ Nhất vẫn rất biết điều.
Cô leo xuống khỏi người anh, kéo chăn đắp cho anh, vỗ nhẹ lên chăn như đang chăm sóc em bé, rồi tắt đèn.
"Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi!"
Trước khi đi ngủ, Sơ Nhất thường có thói quen dùng điện thoại để ghi lại vài điều, đôi khi cô đăng lên Weibo, đôi khi chỉ để yên trong phần ghi chú.
Tối nay có quá nhiều điều kích thích, cô gõ gõ trên điện thoại một lúc, không nhịn được đăng một dòng trạng thái lên Weibo.
Sơ Nhất Thập Ngũ:
"Gần đây đầu óc ông xã nhà mình hơi bất thường, một thẳng nam chính hiệu vậy mà lại chủ động hỏi mình có muốn ôm, hôn và nhấc bổng lên không"
Mình:????
Nhưng nói thật, cảm giác tuyệt vời khi được ôm, hôn và nhấc bổng lên, các bạn mãi mãi không thể hiểu được đâu:)))
Vừa đăng xong, đám bạn bè trên mạng ngay lập tức bắt đầu "Ghẹo" cô, Sơ Nhất vui vẻ nhìn thấy mấy chị em khác đăng ảnh được bạn trai bế lên. Cô phóng to từng bức ảnh lên xem kỹ, rồi khẳng định rằng không ai đẹp trai bằng ông chồng nhà mình.
Sơ Nhất hài lòng cất điện thoại đi, ôm lấy Kiều An Sâm bên cạnh chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, dường như tuyết đã rơi suốt cả đêm. Sáng dậy, bên ngoài phủ một màu trắng xóa, tuyết dày đè nặng trên cành cây, trải đều trên mặt đất, bao phủ mái nhà. Thành phố vốn bình thường trong một đêm đã hóa thành thế giới cổ tích.
Bên trong nhà thì ấm áp, ngay cả khi chân trần bước lên sàn cũng không cảm thấy lạnh, Sơ Nhất lại cảm thán, mùa đông đúng là sống nhờ vào hệ thống sưởi.
Kiều An Sâm đã đi làm từ sớm, Sơ Nhất ở phòng làm việc vẽ suốt cả buổi sáng. Sau khi ăn trưa xong, trong lúc đang làm việc, cô nhận ra nhiệt độ dường như càng lúc càng giảm. Ban đầu không cảm thấy rõ rệt lắm, nhưng khi ngón tay bắt đầu cứng lại, không cầm nổi bút, Sơ Nhất mới nhận ra có điều không ổn.
Khi tỉnh táo lại, cô phát hiện cả căn phòng đều lạnh ngắt, không khí như hòa cùng cái lạnh băng giá ngoài kia.
Dù có sơ ý đến đâu, cô cũng nhận ra có vấn đề. Sơ Nhất bước đến góc phòng chạm vào tấm sưởi, không ngoài dự đoán, hoàn toàn lạnh ngắt.
Cô lục tung cả nhà tìm số điện thoại của thợ sửa lò sưởi, nhưng họ lại nói rằng tuyết rơi quá dày, không thể lái xe đến, phải đợi đến ngày mai. Không còn cách nào khác, Sơ Nhất mở máy điều hòa dự phòng, nhưng tìm mãi mà không thể nào tìm thấy điều khiển từ xa.
Cô làm đủ mọi cách mà vẫn không được, cuối cùng mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, lấy chăn trong phòng ra quấn chặt quanh mình.
Sơ Nhất ôm chặt cái chăn nhỏ, cúi đầu lướt qua hộp thoại của Kiều An Sâm.
"Hệ thống sưởi nhà mình hỏng rồi."
"Điều khiển điều hòa cũng mất rồi."
"Vợ anh giờ đang quấn chăn ngồi trên sofa, đang online chờ cứu viện."
Gửi xong, Sơ Nhất còn tự chụp một bức ảnh gửi cho anh, hình ảnh rõ ràng, báo cáo tình hình hiện tại.
Kiều An Sâm đã hình thành thói quen đặt điện thoại bên cạnh bàn. Nghe thấy tiếng động, anh nhìn qua, thấy là tin nhắn của Sơ Nhất bèn mở ra xem.
Anh thấy người trong màn hình đang quấn chặt chăn, đôi mắt đờ đẫn, gương mặt trông như đã hết hy vọng.
Kiều An Sâm nhếch môi cười một cái, rồi đáp lại.
"Hệ thống sưởi bị sao vậy?"
Sơ Nhất gửi một chuỗi tin nhắn dài, từ việc tay cô lạnh cóng đến việc thợ sửa không chịu đến. Kiều An Sâm chỉ lọc ra vài thông tin hữu ích.
Hệ thống sưởi không hoạt động.
Anh lắc đầu. "Chờ anh, anh sẽ về ngay."
Sơ Nhất đọc xong tin nhắn thì yên tâm, ung dung quấn chăn nằm dài trên sofa, chỉ để lộ một tay ra chơi điện thoại, khi tay lạnh lại giấu vào chăn và đổi sang tay khác.
Khi cô gần xem xong một tập phim, Kiều An Sâm đã về đến nhà. Ngay lập tức, chiếc "Kén" trên sofa bật dậy, lộ ra một gương mặt bị tóc rối che phủ.
"Anh về rồi!"
Đã lâu lắm rồi Kiều An Sâm không thấy Sơ Nhất vui vẻ chào đón anh về nhà như vậy. Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, anh chỉ có thể bất lực mỉm cười.
"Ừ, anh về rồi." Người đàn ông đổi giày, cởi cúc áo sơ mi và bước thẳng đến góc phòng nơi đặt tấm sưởi, cúi xuống sờ thử, sau đó kiểm tra xung quanh một lượt.
Ban đầu, Sơ Nhất còn tò mò nhìn theo anh. Nhưng khi thấy Kiều An Sâm lấy ra một đống dụng cụ, ngồi xuống đất và bắt đầu mày mò, cô không khỏi thắc mắc.
"Có chuyện gì vậy anh? Hỏng ở đâu à?"
"Chưa biết, để anh kiểm tra trước đã." Kiều An Sâm đáp mà không ngẩng đầu, tập trung vào công việc. Việc này trông có vẻ nhàm chán, Sơ Nhất cũng không kỳ vọng anh sẽ sửa được, nên chỉ nhẹ nhàng nói thêm một câu.
"Hay là, anh giúp em nghĩ xem điều khiển của điều hòa để ở đâu?"
"Đợi một chút, để anh làm xong đã."
"Được rồi." Sơ Nhất hơi thất vọng đáp, lại cuộn mình vào chăn và tiếp tục chơi điện thoại.
Khoảng nửa giờ sau, hoặc có thể là mười mấy phút, Sơ Nhất cảm thấy xung quanh ấm dần lên, bởi vì đã lâu vậy mà cô không cần phải thọc tay vào chăn để giữ ấm nữa, Sơ Nhất ngẩng đầu lên, nhận ra cả căn phòng đều ấm áp.
"Ôi! Hệ thống sưởi đã hoạt động lại rồi!" Sơ Nhất vui mừng kêu lên, cô ngồi dậy, thấy Kiều An Sâm đang đứng trong bếp rửa tay, cảm thấy hình bóng anh thật vĩ đại.
"Kiều An Sâm, anh giỏi quá!"
Hệ thống sưởi hoạt động trở lại, chiếc chăn dày cộp bỗng trở nên vô dụng. Sơ Nhất ngay lập tức ném chăn ra xa, vui vẻ nhảy xuống sofa, chạy về phía anh.
"Sao anh sửa được vậy? Sao anh lại giỏi như vậy!" Cô tò mò hỏi, Kiều An Sâm lau tay xong, thuận miệng đáp.
"Trong đó bị tắc khí, chỉ cần xả ra hết là được."
"Sao anh biết là sửa được?!" Sơ Nhất không hiểu, sao đầu óc của Kiều An Sâm lại có thể thông minh đến vậy.
"Tra trên Baidu." Kiều An Sâm bình thản đáp, như thể anh là một nhân vật cực kỳ tài giỏi, giúp ích cho xã hội nhưng lại khiêm tốn ẩn danh.
Sơ Nhất ngưỡng mộ vô cùng, đôi mắt cô sáng lên như sao, chớp chớp đầy phấn khích.
"Kiều An Sâm, anh thật sự rất thông minh! Siêu quá!" Cô không chỉ nói mà còn hăng hái giơ hai ngón tay cái lên bên cạnh mặt, cười tươi rói, vẻ mặt nịnh hót.
Kiều An Sâm chậm chạp liếc nhìn cô, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau, anh đột nhiên cất giọng.
"Chẳng phải đầu óc anh bất thường sao..."
"Á?" Sơ Nhất ngẩn người, ngay lập tức nhớ đến trạng thái mình đã đăng trên Weibo tối qua.
Sắc mặt cô thay đổi, miệng mở tròn xoe, mắt mở to, không thể tin nổi, chỉ tay run rẩy về phía anh.
"Anh... anh... lén xem Weibo của em!!!"
"Khốn thật!!!!!!!!"
Sơ Nhất hoảng hốt hét lên, gần như phát điên, nghĩ đến những gì mình đã đăng trên Weibo hàng ngày, cô chỉ muốn biến mất ngay lập tức.
Bởi vì trên đó không chỉ chia sẻ và cuộc sống hôn nhân của cô, mà còn có những tấm "Người đẹp sau khi tắm", "Mèo nhìn đũng quần", "tôi có thể" và những hình ảnh khiêu dâm, bạo lực.
Những fan động chút là bình luận khiêu dâm bên dưới phần bình luận so với điều này chẳng đáng để nhắc đến
Sơ Nhất nghĩ đến cảnh Kiều An Sâm đã thấy những thứ đó, không khỏi tức giận, đầu óc quay cuồng, chỉ ước có thể ngủ một giấc dài không bao giờ tỉnh lại.
Ps: Chúc mọi người đọc truyện vui:)))