Công Thức Mỹ Học

Chương 52: Cậu quản nó




Edit + Beta: Heo

Thói quen 300 tuổi ngày càng tốt hơn, sẽ không thả ‘bánh’ bừa bãi hay cắn phá đồ đạc. Mà tính nết ngày càng giống ba nó, ở bên ngoài luôn là một bộ dạng người sống chớ lại gần, cao lãnh lúc nào cũng ra dáng hoa si, nhưng ở nhà lại là một con chó lớn dính người, thích khoe bụng.

Đinh Dĩ Nam vừa nói muốn dỗ người ta, nhưng trước khi bắt đầu dỗ dành, Hoắc Chấp Tiêu đã quét sạch mù mịt trước đó, ôm lấy cậy, khóe mắt nở nụ cười, nói: “Anh biết bà xã sẽ không phải không quan tâm tôi mà.”

“Bằng không?” Đinh Dĩ Nam nhịn không được Hoắc Chấp Tiêu, “Nếu không phải em dỗ anh, không biết buổi tối anh sẽ dày vò em như thế nào.”

Thời gian gần đây nhân viên nghiện phản kháng, nhưng sức mạnh của ông chủ đánh không lại, chỉ có thể bị nhân viên ức hϊế͙p͙ hàng đêm.

Hoắc Chấp Tiêu nghiêng đầu cắn lỗ tai Đinh Dĩ Nam, xấu xa nói: “Em biết là tốt rồi.”

Cho dù những con chó lớn ngoan ngoãn đến đâu thì cũng có một mặt tinh quái, Hoắc Chấp Tiêu chính là như thế này, cho dù đã bị Đinh Dĩ Nam thuần hóa, thì tính cách cứng đầu trong xương cũng thường xuyên tham gia vào những trò đùa nghịch ngợm hết lần này đến lần khác. 

“Hôm nay anh làm việc xong chưa?” 

Sau khi vượt qua cửa ải, Đinh Dĩ Nam chuyển sang trạng thái làm bà xã anh, nhưng cậu vẫn có thói quen hỏi về công việc.

“Bản vẽ xây dựng của phòng trưng bày đã được giao cho công trường.” Hoắc Chấp Tiêu lười biếng treo trêи người Đinh Dĩ Nam, “Công việc hôm nay chỉ còn làm buổi tối.”

Tất nhiên, Đinh Dĩ Nam không thể không rõ hơn về ý nghĩa của công việc vào ban đêm.

Cậu kiểm tra thời gian và nói, “Em sẽ qua tìm anh vào lúc 10 giờ.”

Hoắc Chấp Tiêu đứng thẳng người hỏi: “Còn bận sao?” 

“Bảo tàng phim,” Đinh Dĩ Nam nói, “Em muốn tìm thông tin trước đã.”

“Chiều nay anh đã tìm được một ít.” Hoắc Chấp Tiêu nói rồi đi về phía phòng khách, “Có muốn cùng anh xem không?

Hai người tuy rằng ở cùng một chỗ, mà cũng không phải mỗi giờ mỗi khắc đều ở cùng nhau.

Hoắc Chấp Tiêu thường vẽ tranh trong thư phòng, thỉnh thoảng lấy laptop ra khi anh mệt, và ngồi trêи ghế sofa trò chuyện với Đinh Dĩ Nam trong khi trả lời email.

Nhưng bàn làm việc trong phòng Đinh Dĩ Nam không đủ rộng rãi nên cậu chuyển phòng làm việc đến phòng ăn, khi Hoắc Chấp Tiêu ra khỏi phòng làm việc, cậu sẽ cầm máy tính đến phòng khách, ngồi với Hoắc Chấp Tiêu một lúc.

Nói chung vào ban đêm, cả hai sẽ tận hưởng khoảng thời gian thư giãn dành cho những người yêu nhau. Nhưng với số lượng công việc ngày càng nhiều, giờ đây, phần thời gian này sắp bị công việc chiếm hết.

“Anh có chắc muốn làm thêm giờ với em không?” Đinh Dĩ Nam hỏi. 

“Tại sao không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi ngược lại, “Làm sao có thể để ông chủ tăng ca mà nhân viên nghỉ ngơi được?

Đinh Dĩ Nam cười và nói, “Thật có ý thức.”

Hai người đến phòng khách, Đinh Dĩ Nam thu dọn tài liệu rải rác trêи bàn cà phê, nhưng điện thoại di động của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên vang lên, anh ta liếc nhìn màn hình và nói với Đinh Dĩ Nam, “Ba anh.”

Dự án thôn Tam Dương đã thực hiện được nửa chừng, thị trưởng vừa đi đến vùng nông thôn để khảo sát diện mạo của ngôi làng, nên ông quyết định ghé qua thư viện để xem qua.

Trước kia hạng mục này là Hoắc Huân ban ơn lấy lòng cho nên không có thu lệ phí, không nghĩ tới thị trưởng lập tức trả lại nhân tình này, trong báo cáo công tác, dự án thôn Tam Dương được xác định là công trình phúc lợi công cộng xây dựng nông thôn, và chức danh bỗng cao hơn hẳn.

Hoắc Huân quyết định đích thân tháp tùng thị trưởng về vùng nông thôn, và lần này ông ta gọi điện vì muốn Hoắc Chấp Tiêu, nhà thiết kế chính, đi cùng mình.

“Em đi với anh à?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.

“Em coi như xong việc rồi.” Đinh Dĩ Nam mở tờ lịch và đặt công việc của Hoắc Chấp Tiêu trong hai ngày về sau, “Em phải ở nhà chăm sóc 300 tuổi.”

“Em có thể mang theo.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Không có em thì anh không quen.”

Đinh Dĩ Nam là đối tác làm việc của Hoắc Chấp Tiêu, cho dù có đi cùng anh cũng sẽ không ai có thể ngạc nhiên. Chỉ có điều đi công tác và mang theo con chó …

“Anh đã hỏi về sắp xếp. Sẽ không mất nhiều thời gian để đến công trường xây dựng thư viện.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Đến lúc đó, để 300 tuổi ở trong khách sạn là ổn rồi.”



Trước đây khi đến thôn Tam Dương, khi hai người họ làm việc bên ngoài, họ cũng đã đưa 300 tuổi vào khách sạn, nó đã rất quen thuộc với chủ khách sạn rồi.

Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được.”

“Được.” Hoắc Chấp Tiêu đáp ứng, sau đó hưng phấn đứng lên, đi tới phòng thủ công mỹ nghệ lấy ra một cái hộp lớn.

Anh đặt những tấm thiệp lấp lánh vào chiếc hộp trêи bàn cà phê, trong khi kiểm tra nó, anh nói, “Anh muốn đứa trẻ đó biết Yu-Gi-Oh thật được gọi là gì.”

Đinh Dĩ Nam: “…”

Người này đi làm đâu cơ chứ, rõ ràng là chỉ để chơi, đúng không?

Khoảng thời gian thị trưởng thị sát công trường dự kiến

từ 9 giờ sáng đến 10 giờ sáng ngày mai, Hoắc Huân và đoàn của ông ta chỉ có thể đến thị trấn của thôn Tam Dương vào đêm mai, nếu không sáng sớm từ trong thành phố chạy tới, nhất định sẽ không kịp.

3 giờ chiều ngày hôm sau, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu đến văn phòng Cửu Sơn gặp Hoắc Huân.

Hoắc Huân ngồi trêи một chiếc xe công vụ khác cùng thư ký và tài xế. Sau khi hai chiếc xe gặp nhau, thư ký của Hoắc Huân đến xe việt dã của Hoắc Chấp Tiêu, gõ cửa kính ghế phụ và nói với Hoắc Chấp Tiêu: ” Hoắc sư, Hoắc tổng muốn cậu ngồi trêи xe của chúng tôi. ” 

Ý tứ này rất rõ ràng, Hoắc Huân có chuyện muốn nói với Hoắc Chấp Tiêu.

Hoắc Chấp Tiêu quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe tối đen bên cạnh nói: “Anh để ông ta ngồi vào xe của tôi.”

“Cái này …” Thư ký vẻ mặt ngượng ngùng.

“Dù sao thì tôi cũng sẽ không qua đó.” Hoắc Chấp Tiêu lại nói.

Thư ký chắc cũng biết quan hệ giữa hai cha con không tốt nên không tiếp tục thuyết phục mà quay lại xe công vụ.

Một giây tiếp theo, xe công vụ lao thẳng ra ngoài, cho thấy Hoắc Huân cũng không muốn nhân nhượng.

“Anh không tò mò Hoắc tổng muốn nói với anh điều gì sao?” Đinh Dĩ Nam nhấn ga chạy theo sau chiếc xe công vụ.

“Không tò mò.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Hẳn là thuyết giáo.”

Thành thật mà nói, Đinh Dĩ Nam khá tò mò.

Cậu biết Hoắc Huân bây giờ đã buông tay, ông đợi đến khi Hoắc Chấp Tiêu không sống được nữa, mới tuyệt vọng trở về Văn phòng Cửu Sơn.

Nhưng Hoắc Huân dù sao cũng là cha của Hoắc Chấp Tiêu, hai người lại đấu khẩu với nhau, cha mẹ bình thường sao có thể mong đợi con mình có một cuộc sống tồi tệ?

Nếu Hoắc Huân thật sự muốn Hoắc Chấp Tiêu đâm đầu vào, thì nên cản trở mọi cách có thể, huống chi là đưa Hoắc Chấp Tiêu đi liên lạc với lãnh đạo thành phố.

Nghĩ đến việc từ chức lúc trước, Hoắc Huân kêu cậu trở về, Đinh Dĩ Nam đột nhiên cảm thấy tâm tư của người làm cha thật sự là khó nắm bắt.

Tài xế của Hoắc Huân lái xe rất ổn định, nhưng vì điều này mà anh ta lái xe không nhanh. Khi đến đường gập ghềnh, anh ta thậm chí còn chậm hơn một con ốc sên.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, chiếc xe công vụ của Hoắc Huân rất tinh tế, không giống như chiếc xe việt dã của Hoắc Chấp Tiêu, dằn vặt như thế nào không đáng kể. Tuy nhiên, Đinh Dĩ Nam không thể không bỏ lại xe của Hoắc Huân, vì vậy cậu chỉ có thể nhanh chóng tăng tốc xe.

Kim đồng hồ chỉ 6 giờ, cả nhóm vẫn còn cách thôn Tam Dương hơn một giờ đi ô tô.

Vài người đi qua một thị trấn nhỏ cũng không mất bao lâu, Hoắc Huân quyết định ăn tối rồi mới tiếp tục. Lúc này, cũng là lúc mỗi ngày 300 tuổi thả ‘bánh’, Hoắc Chấp Tiêu dắt 300 tuổi xuống xe nói với Đinh Dĩ Nam: “Em gọi đồ ăn trước, anh sẽ đến sau. ” 

Đinh Dĩ Nam gật đầu và nói “OK”.

Hoắc Huân ở bên kia cau mày đi tới Đinh Dĩ Nam, nhìn phía sau xa xa một người cùng một con chó, hỏi: “Con chó kia làm sao vậy?”

“Nó được gọi là 300 tuổi.” Đinh Dĩ Nam nói, “Nó là thua cưng của Hoắc sư.”

“Thú cưng?” Hoắc Huân hoài nghi nhìn Đinh Dĩ Nam, “Chúng ta đây là đi công tác, sao có thể để cho nó mang theo thú cưng?

Rất kỳ lạ, mang thú cưng đến đây rõ ràng là Hoắc Chấp Tiêu, nhưng trong mắt của Hoắc Huân, bản chất của vấn đề là “Đinh Dĩ Nam đã cho phép Hoắc Chấp Tiêu làm việc này.” Cuối cùng, nó trở thành trách nhiệm của Đinh Dĩ Nam.



Đinh Dĩ Nam không biết nên biện minh vài lời, hay cảm ơn Hoắc Huân vì đã nghĩ về cậu như vậy. 

“300 tuổi là con chó mà Hoắc sư cứu ở thôn Tam Dương.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi có thể mang nó đi xa, nó sẽ không ảnh hưởng đến công việc của Hoắc sư.

“Trợ lý Đinh.” Hoắc Huân nghiêm mặt nói, “Nó hồ đồ thì được, cậu làm sao cũng cùng nó hồ đồ chứ?”

“Chính là như vậy, Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam cẩn thận cân nhắc, mịt mờ nói: “Có tôi ở bên cạnh, kỳ thật ngài không cần lo lắng anh ấy hồ đồ.”

Mặc dù đi công tác với chú chó trông có vẻ vô nghĩa nhưng với khả năng làm việc của Đinh Dĩ Nam, cậu sẽ không bao giờ để chú chó gặp rắc rối.

Hoắc Huân im lặng một lúc, nghĩ Đinh Dĩ Nam có lý, vì vậy nhượng bộ nói: “Cậu cho tôi xem nó một chút.”

Các nhà hàng nhỏ trong thị trấn không ngon bằng các nhà hàng cao cấp trong thành phố, lúc gọi món không cần phải đặc biệt chú ý.

Thư ký của Hoắc Huân gọi ngẫu nhiên một vài món ăn bình dân, nhưng vừa định đưa thực đơn cho người phục vụ, Hoắc Huân ở bên cạnh đột nhiên thêm một món khác.

Đinh Dĩ Nam ngừng tay lau bát vì món ăn của Hoắc Huân thêm vào là một trong những món ăn bình dân yêu thích của Hoắc Chấp Tiêu.

Sau khi người phục vụ rời đi, Hoắc Huân nhìn Đinh Dĩ Nam, thản nhiên hỏi: “Công việc cậu anh mấy ngày nay thế nào?”

“Mọi việc diễn ra tốt đẹp,” Đinh Dĩ Nam nói, “Hoắc sư hiện có một số dự án phải làm.” 

“Làm những dự án nhỏ đó có ích lợi gì?” Hoắc Huân nói, “Khi nó đã làm đủ rồi, hãy để nó trở lại văn phòng.”

Ngay sau khi những lời này nói ra, Đinh Dĩ Nam biết rằng Hoắc Huân thực sự đã để ý đến studio của Hoắc Chấp Tiêu. Cậu mím môi ngập ngừng hỏi: “Hoắc tổng, thật ra ngài rất quan tâm đến Hoắc sư đúng không?”

“Tôi là ba của nó, đương nhiên quan tâm nó.” Hoắc Huân hừ lạnh một tiếng, “Nếu nó bị mất mặt, chính là mặt mũi của tôi.”.

“Anh ấy dường như …” Đinh Dĩ Nam dừng lại, “Anh ấy vẫn chưa làm mất mặt ngài lần nào đúng không?” 

Đương nhiên Đinh Dĩ Nam không rõ về thời sinh viên của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng ít nhất từ

khi vào công ty Cửu Sơn, Hoắc Chấp Tiêu không những không khiến Hoắc Huân xấu hổ, mà còn giành được nhiều giải thưởng cho công ty.

“Đó là do tôi quản nó.” Hoắc Huân nói, “Nếu không có người quan tâm đến nó, nó sẽ quậy tung trời.”

Tuy rằng tính cách của Hoắc Chấp Tiêu quả thực có phần không kiềm chế được, nhưng Đinh Dĩ Nam cảm thấy như vậy cũng không ngoa như lời Hoắc Huân nói.

“Nhưng bây giờ không sao.” Giọng điệu của Hoắc Huân thoải mái, “Cậu quản nó, tôi cũng yên tâm hơn.” 

Đinh Dĩ Nam không khỏi cảm thấy hơi phức tạp, bởi vì cậu chưa nói với Hoắc Huân về chuyện quan trọng nhất. Dù không có ý định lừa dối, nhưng mà không biết làm sao không tìm được thời điểm thích hợp.

Hoắc Chấp Tiêu trở về sau khi dắt chó đi dạo, Hoắc Huân làm bộ mặt khác, tựa hồ vẫn không hài lòng vì Hoắc Chấp Tiêu không đi cùng xe với mình.

Sau bữa tối, đoàn tiếp tục đi về phía thôn Tam Dương và đến khách sạn duy nhất trong thị trấn vào khoảng 7h30.

Đinh Dĩ Nam bước tới quầy lễ tân một cách quen thuộc, và nói với chủ khách sạn: “Ông chủ, tôi muốn hai phòng ở đây.”

Hoắc Huân có ba người ở đó, Đinh Dĩ Nam không biết họ sẽ sắp xếp như thế nào, vì vậy không dễ dàng để đưa ra quyết định cho những người khác.

Chủ khách sạn đưa cho hai chiếc chìa khóa cửa, sau đó nhìn về phía đối phương nói: “Các anh cũng muốn ở lại?”

Thư ký Hoắc Huân nói: “Chúng tôi ở đây cũng hai phòng.” 

“Không có hai phòng.” Chủ khách sạn nói, “Hôm nay có một lãnh đạo thành phố đến thăm. Bây giờ chỉ còn một phòng”.

Thư ký Hoắc Huân lại hỏi: “Trong thị trấn còn có những khách sạn khác không?”

Chủ khách sạn lắc đầu và nói: “Không.”

“Điều này……”

Thư ký Hoắc Huân xấu hổ nhìn Hoắc Huân, nhưng Hoắc Huân không có phản ứng. Ông ta bước đến gần Đinh Dĩ Nam, cầm lấy một chiếc chìa khóa trong tay, tự tin nói: “Hai người muốn hai phòng nào?” (Ủa chơi gì kì vậy??)