Công Thức Mỹ Học

Chương 50: Hung ác thử xem




Edit + Beta: Heo

Ngôi nhà mới của Lâm Quả đã bước vào giai đoạn xây dựng và ngôi nhà một phòng ngủ của Đinh Dĩ Nam cũng đã quyết định lên kế hoạch cải tạo.

Phòng khách được chuyển đổi thành khu vực văn phòng công cộng, phòng ngủ được chuyển thành văn phòng riêng và nhà bếp mở được chuyển thành khu vực tiếp khách. Vì bản thân việc trang trí nhà cửa cũng đơn giản nên việc sửa sang lại cũng không có gì phiền phức, về cơ bản chỉ cần thay đồ đạc là được.

Vào buổi sáng cuối tuần, Đinh Dĩ Nam trở về nhà để đóng gói hành lý.

Hoắc Chấp Tiêu, dưới sự giới thiệu của Khương Hằng, đã tiếp quản một dự án cải tạo phòng trưng bày. Anh đến phòng trưng bày trước, sau khi nói chuyện với khách hàng, anh đến nhà của Đinh Dĩ Nam để cùng cậu dọn dẹp.

“Tạp chí đồ thể thao?”

Hoắc Chấp Tiêu lấy ra một cuốn sách trong tủ sách và lật nó ra một cách thích thú.

Đó là cuốn sách tham khảo mà Đinh Dĩ Nam đã mua không lâu sau khi vào làm, chỉ để nắm bắt phong cách ăn mặc của Hoắc Chấp Tiêu càng sớm càng tốt. Khi đó, cậu mỗi ngày đều luyện tập ở nhà để có thể đeo một chiếc cà vạt hoàn hảo, lúc đó cậu không ngờ rằng mình sẽ thắt cà vạt cho Hoắc Chấp Tiêu cả đời.

“Nó đã lỗi thời rồi.” 

Đinh Nghiêu cầm lấy quyển tạp chí quần áo nam từ tay Hoắc Chấp Tiêu, ném vào giỏ đựng đồ. Cậu vốn tưởng rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ nói những câu đại loại như “Thì ra em quan tâm đến tôi như vậy”, nhưng Hoắc Chấp Tiêu chỉ đút tay vào túi quần âu phục, nhàn nhạt cong môi cười: “Vậy trong mắt của em, anh hẳn là một người đàn ông đẹp trai. “

Vẻ đắc thắng trong mắt anh khó có thể che giấu được.

Từ lâu, Đinh Dĩ Nam đã phát hiện ra rằng người bạn trai của mình làm nghề thiết kế đôi khi có những mạch não rất kỳ lạ.

Nhưng sau đó một lần nữa, Hoắc Chấp Tiêu  luôn bày tỏ sự hài lòng và khen ngợi Đinh Dĩ Nam mà không do dự, nhưng Đinh Dĩ Nam hiếm khi bày tỏ suy nghĩ của mình với Hoắc Chấp Tiêu.

Ví dụ, Hoắc Chấp Tiêu thường nói “hoàn hảo” với Đinh Dĩ Nam, nhưng Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ đề cập đến việc cậu có hài lòng với Hoắc Chấp Tiêu hay không.

———Tất nhiên, trừ khi ở trêи giường.

Nghĩ đến đây Đinh Dĩ Nam cũng hiểu được mạch não của Hoắc Chấp Tiêu, bận rộn khoát tay nói: “Anh cao ráo đẹp trai, sao không phải là mỹ nam chứ?”

Rõ ràng là lời nói để dỗ dành một đứa trẻ, nhưng Hoắc đại gia nghe xong rất vui vẻ.

Anh lấy một cuốn sách khác trong tủ sách và nói: “Kiến thức về cà phê?”

Đinh Dĩ Nam liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ai bảo anh uống nhiều cà phê như vậy?”

Ít nhất một nửa số sách trong tủ sách đều có liên quan đến Hoắc Chấp Tiêu, hiển nhiên, anh cũng phát hiện ra điều này. Lần này anh ném cuốn sách cà phê vào giỏ đựng đồ, như con gấu ôm lấy Đinh Dĩ Nam từ phía sau và nói: “Bà xã của anh, em thật sự rất yêu anh.”

Đây là tất cả những điều Đinh Dĩ Nam đã làm khi còn là trợ lý, Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ cảm động.

Không đúng, cảm động cái gì, nói chính xác là anh không hề chú ý đến.

Bây giờ mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, Đinh Dĩ Nam không quan tâm đến những vấn đề tầm thường chút nào, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã hiểu ra nhiều ý.

“Em từ rất sớm đã thích anh?” 

Đinh Dĩ Nam không nói lườm một cái: “Anh cho rằng có thể sao?”

Nếu không xảy ra chuyện bạn trai cũ lừa dối, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu có thể chỉ là mối quan hệ công việc.

“Không phải là không thể,” Hoắc Chấp Tiêu cố chấp nói.

“Anh đến đây để giúp đỡ hay làm phiền?” Đinh Dĩ Nam thoát khỏi vòng tay của Hoắc Chấp Tiêu, “Giúp em xách va li vào phòng ngủ.”

Sau khi mọi thứ trong phòng ngủ được thu dọn, chỉ còn lại tủ quần áo, bàn làm việc và giường ngủ.

Nệm mà Hoắc Chấp Tiêu mua đã được một người mua đồ cũ tiếp nhận, trưa sau sẽ có xe đến kéo đi.

Đinh Dĩ Nam dọn dẹp nên hơi mệt, xúc động nằm trêи nệm, nhìn lên trần nhà và nói: “Đây sẽ là văn phòng của chúng ta trong tương lai.”

Hoắc Chấp Tiêu nằm xuống, lười biếng hỏi: “Có muốn tuyển nhân viên mới không? Khương Hằng còn giới thiệu một ít danh sách khác, anh hơi bận.”

“Em đã gửi một thông báo tuyển dụng.” Đinh Dĩ Nam nói, “Có hơn một tá CV trong hộp thư, nhưng không có CV nào quá tốt”.

Hoắc Chấp Tiêu cảm thấy hứng thú, trở mình nằm nghiêng, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Tại sao không tốt?”

“Chúng ta chỉ tuyển trợ lý, chúng ta không yêu cầu cao về kinh nghiệm, nhưng những người làm thiết kế, ít nhất phải làm một sơ yếu lý lịch ưa nhìn chứ?” Đinh Dĩ Nam nói, “Những bản lý lịch đó thoạt nhìn chỉ là mẫu, chúng không có điều gì tốt đẹp. “

Nói về điều này, Đinh Dĩ Nam cảm thấy rằng ý kiến

của Hoắc Chấp Tiêu nên được tôn trọng, và hỏi: “Anh nghĩ gì?”

Hoắc Chấp Tiêu thờ ơ nói: “Anh nghe lời bà xã.”

Đinh Dĩ Nam giải quyết việc chung nói: “Bây giờ em là ông chủ.”

Mặc dù Đinh Dĩ Nam đã phá vỡ nguyên tắc đối với Hoắc Chấp Tiêu, trộn lẫn giữa công việc và cuộc sống với nhau, nhưng cậu vẫn có thói quen muốn phân biệt rõ ràng.

“Bà xã là ông chủ.” 

Hoắc Chấp Tiêu rõ ràng là quá lười để phân biệt như vậy, anh lật người hôn lên môi Đinh Dĩ Nam.



Đinh Dĩ Nam nấn ná với Hoắc Chấp Tiêu một lúc, nhưng cậu đẩy vai anh ra và nhắc nhở: “Đây sẽ là văn phòng của chúng ta từ bây giờ.”

“Anh biết.” Hoắc Chấp Tiêu không chút ngượng ngùng nói, “Phòng làm việc không phải chỉ dành cho ȶìиɦ ɖu͙ƈ và tình yêu sao?

Đinh Dĩ Nam không thể bác bỏ nó.

Cậu cũng nổi lên thú tính, dùng chân ôm eo Hoắc Chấp Tiêu nói: “Từ nay về sau anh không được phép gọi em là bà xã.”

Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày nói: “Gọi là gì?”

Đinh Dĩ Nam nắm lấy cà vạt của Hoắc Chấp Tiêu, kéo anh đến trước mặt mình, chặn môi anh và nói, “Gọi ông chủ.”

Có tấm bảo vệ nệm, dù hai người có quăng quật thế nào cũng không làm bẩn nệm.

Sau đó hai người hôn nhau và cởi quần áo trêи người của nhau, mọi thủ tục cứ thế diễn ra. Tuy nhiên, ngay khi Đinh Dĩ Nam đang cởi thắt lưng của Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu bất ngờ siết cổ tay cậu mà không báo trước và dùng thắt lưng trói hai tay cậu ra phía sau. 

“Hoắc Chấp Tiêu?” Đinh Dĩ Nam trừng mắt, “Anh làm gì vậy?

“Hôm nay em không được phép cưỡi anh.” Hoắc Chấp Tiêu cầm lấy cà vạt bên hông bịt mắt Đinh Dĩ Nam “Ông chủ không phải lúc nào cũng cưỡi lên đầu nhân viên.” (Chí lý=))))

“Không, vậy thì anh không cần trói em?” Đinh Dĩ Nam nói.

“Tại sao lại không cần?” Hoắc Chấp Tiêu cúi đầu cắn đầu v* Đinh Dĩ Nam, “Hôm nay nhân viên nhất định phải phản kháng.”

“A… Anh nhẹ chút…”

Hoắc Chấp Tiêu cắn rất mạnh, nhưng Tiểu Đinh Đinh của Đinh Dĩ Nam lại rất phấn khích. Khi nghĩ đến cảnh nhân viên của mình muốn đứng ra bắt nạt mình, không biết có phải bị bạo hành hay không, trong đầu cậu không khỏi ngứa ngáy, tê dại.

“Em có phải là một ông chủ xấu xa không?”

Hoắc Chấp Tiêu tiếp tục đi xuống, giữ chặt Tiểu Đinh Đinh cứng ngắc. Anh kϊƈɦ chính xác từng điểm nhạy cảm của Đinh Dĩ Nam Yinan, một lúc sau, miệng Đinh Dĩ Nam phát ra những tiếng rêи rỉ đứt quãng.

“Ừm … em không phải … ông chủ xấu tính…”

“Em còn nói không phải?” Hoắc Chấp Tiêu nhéo mạnh quả bóng của Đinh Dĩ Nam, “Ai muốn nghiền chết anh để anh có thể bắn ra trong hai phút rưỡi?

Hai phút rưỡi này thực sự rất khó để vượt qua.

Mặc cho huyết mạch nằm trong tay người khác, Đinh Dĩ Nam vẫn không chịu tỏ ra yếu đuối, khẳng định: “Là do năng lực  làm việc của anh không được”.

“Anh không được?” 

Hoắc Chấp Tiêu nói xong câu này, đột nhiên xuống giường rời đi phòng ngủ.

Đinh Dĩ Nam bị trói hai tay, hai mắt không nhìn thấy, lo lắng khép chặt hai chân, hét lên với bên ngoài: “Hoắc Chấp Tiêu?”

Một lúc sau, Hoắc Chấp Tiêu trở lại phòng ngủ.

Đinh Dĩ Nam đang định hỏi anh làm gì, nhưng lúc này một cơn đau nhói lên đột nhiên từ hai điểm trêи ngực cậu truyền đến, chính là Hoắc Chấp Tiêu dùng kẹp quần áo kẹp chặt hai đầu v* của cậu.

“A…”

Lực kẹp không quá lớn, sau lần đầu đau chỉ có cảm giác căng tức, tiếp tục kϊƈɦ thích đầu v*, mang đến cho Đinh Dĩ Nam một kɧօáϊ cảm chưa từng có.

Hoắc Chấp Tiêu dường như cảm thấy như vậy là chưa đủ, dùng tay gảy nhẹ cái kẹp hai lần, Đinh Dĩ Nam không thể chịu nổi cong ngón chân của mình lên.

“Sao anh lại làm thế này …” Đinh Dĩ Nam ậm ừ, “Tôi muốn trừ lương của anh!”

“Khấu trừ tiền lương của tôi?” Hoắc Chấp Tiêu từ đâu đó lấy một sợi dây cao su trói gốc rễ Tiểu Đinh Đinh lại. “Ông chủ, tôi khuyên em bây giờ nên suy nghĩ lại.

“Anh……” 

Lưỡi của Hoắc Chấp Tiêu lang thang khắp cơ thể Đinh Dĩ Nam, hết lần này đến lần khác ɭϊếʍ vào rốn cậu, hết lần này đến lần khác quét qua hậu đình của cậu.

Đinh Dĩ Nam bị tra tấn đến phát điên, cậu không ngừng vặn vẹo thân thể, cố gắng đưa Tiểu Đinh Đinh vào miệng của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng Hoắc Chấp Tiêu không như ý muốn của cậu, ɭϊếʍ đến bắp đùi của cậu đều sắp muốn ngứa ngáy, nhưng chính là không chịu ngậm Tiểu Đinh Đinh.

“Anh là nhân viên của tôi?” Đinh Dĩ Nam không khỏi thở hổn hển, trong giọng điệu bất giác mang theo chút tức giận, “Nếu anh làm chuyện này, tôi sẽ sa thải anh!

“Ồ, em còn muốn sa thải tôi.” Hoắc Chấp Tiêu dùng ngón tay đâm vào sân sau của Đinh Dĩ Nam, “Ai ban ngày vất vả vì em mà ban đêm lại bị em vắt kiệt sức lực?”

Đinh Dĩ Nam thoải mái rêи nhẹ, vẫn không lộ ra vẻ nhu nhược: “Anh dám nói không muốn bị tôi ép khô đi.”

“Cái miệng nhỏ còn rất cứng.” Hoắc Chấp Tiêu rút ngón tay ra, thay dương v*t áp vào lỗ nhỏ Đinh Dĩ Nam, “Không biết cái miệng phía dưới của em có cứng như vậy không.”

Cả cây dương v*t to và dài đi vào, được bao bọc chặt chẽ bởi bức tường thịt mềm. Đinh Dĩ Nam như thường mở hai chân ra, cố gắng kẹp lấy eo của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng Hoắc Chấp Tiêu bắt lấy hai chân của cậu, làm cho thân dưới của cậu thành hình chữ M, sau đó bật chế độ đóng cọc điên cuồng. 

Giống như động cơ nhỏ của Đinh Dĩ Nam khiến Hoắc Chấp Tiêu không thể chịu nổi, đóng cọc của Hoắc Chấp Tiêu cũng khiến Đinh Dĩ Nam không thể chịu nổi. Chỉ là Đinh Dĩ Nam thường nắm quyền chủ đạo, sẽ không để cho Hoắc Chấp Tiêu điên cuồng như vậy.

Nhưng hôm nay thì khác, Hoắc Chấp Tiêu hoàn toàn buông lỏng tay chân, hung hăng đâm vào lỗ nhỏ của Đinh Dĩ Nam, không có dấu hiệu dừng lại.



“Không phải, Hoắc Chấp Tiêu…” Đinh Dĩ Nam không nhịn được nói, “Anh chậm một chút… Để em chậm một chút…”

“Có phải em đã làm anh chậm lại khi em cưỡi anh không? Hả?” Hoắc Chấp Tiêu lật Đinh Dĩ Nam lại, nắm lấy cổ tay cậu rồi tiến vào từ phía sau, “Em cho rằng nhân viên đều dễ bắt nạt sao?”

“Em có chuyện muốn nói …” Đinh Dĩ Nam không chịu nổi mà gục mặt xuống nệm, cà vạt buộc hờ, lộ ra ánh mắt bối rối, “Chúng ta có thể … ưm … nói chuyện.. “

“Em đang nói cái gì vậy?” Hoắc Chấp Tiêu đổi thành chín nông một sâu, bất quá khiến Đinh Dĩ Nam nhịn không được muốn xuất tinh.

“Anh cởi dây chun trước.” 

Lấy xuống thì Đinh Dĩ Nam mới có thể muốn bắn liền bắn, hiện giờ Tiểu Đinh Đinh bị trói buộc, chỉ có thể điên cuồng ngoáy ngoáy trêи mép xuất tinh, nhưng không thể vượt qua vạch đỉnh.

“Em vẫn đưa ra điều khoản cho anh sao?” Hoắc Chấp Tiêu nói với Đinh Dĩ Nam, “Xin em hãy tỏ rõ lập trường hiện tại của em, ông chủ của anh.”

Khi Hoắc Chấp Tiêu gọi cậu là ông chủ, Đinh Dĩ Nam đã quá phấn khích. Cậu thở hổn hển và hỏi: “Tôi đang đứng ở lập trường nào?”

“Nếu em cứng miệng, tôi sẽ khiến ngươi không thể khép lại hai chân.”

“Anh …” Đinh Dĩ Nam cắn môi một cái, có ý mong đợi nói, “Anh có thể thử.”

“Đây là những gì em nói.” Đôi mắt của Hoắc Chấp Tiêu trầm xuống, anh nhanh chóng xông vào.

Đúng như dự đoán, Đinh Dĩ Nam vẫn đánh giá quá cao bản thân, căng thẳng lưng không tự chủ được, cố gắng giảm bớt kɧօáϊ cảm, nhưng Hoắc Chấp Tiêu quá kịch liệt, một lúc sau không nhịn được nữa: “Chờ đã … em không được… “

Hoắc Chấp Tiêu cũng không dừng lại, ngược lại còn dùng hai tay nhéo eo Đinh Dĩ Nam, khiến cho ʍôиɠ cậu nhô cao, đẩy mạnh hơn.

“Hoắc Chấp Tiêu!” Đinh Dĩ Nam là thật không được, nếu không phải Tiểu Đinh Đinh bị trói, cậu đã sớm bắn ra, “Mau nới lỏng dây chun ra!

“Em dám hung dữ với tôi nữa xem?” Hoắc Chấp Tiêu một bên rút ra cắm vào, vừa nói, “Em ngoài miệng có bao nhiêu hung ác, tôi liền đâm ác liệt bấy nhiêu.”

“Hừm…” Đinh Dĩ Nam đã vui sướиɠ đến mức trợn mắt, cậu biết mình không thể chịu đựng nổi cái miệng nghiêm khắc của anh lúc này, nên phải nhẹ giọng nói: “Ông xã… anh buông em ra. … “

“Em gọi tôi là gì?” Hoắc Chấp Tiêu chậm lại, hơi cúi đầu.

“Ông xã.” Đinh Dĩ Nam lại gọi một tiếng.

Hoắc Chấp Tiêu xoa nắn bờ ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam, kiềm chế lửa giận trong lòng, nói: “Còn chưa đủ, gọi anh là anh trai.”

“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam quay đầu trừng Hoắc Chấp Tiêu, ánh mắt nhuốm đầy hơi nước không thể hung tợn chút nào, mà là ôn nhu, “Anh nghĩ hay lắm.”.

“Anh vốn lớn hơn em.” Hoắc Chấp Tiêu nói.

“Không gọi.” Đinh Dĩ Nam từ chối. Sao cậu có thể gọi lên xấu hổ như vậy?

“Được.”

Hoắc Chấp Tiêu bắt đầu một đợt tấn công mới. Đinh Dĩ Nam thầm hối hận về điều đó. Là một ông chủ, cậu không nên cho nhân viên cơ hội vùng lên. Cậu cắn môi, cố gắng chống cự một cách tuyệt vọng, nhưng Tiểu Đinh Đinh đang bùng nổ không hề có chút mặt mũi nào, cậu liên tục phát ra kɧօáϊ cảm và phá hủy lý trí của mình.

Sau một lúc, Đinh Dĩ Nam rốt cuộc không nhịn được, buông lỏng đôi môi đỏ mọng, thì thào: “Anh trai.”

Hô hấp của Hoắc Chấp Tiêu trong phút chốc trở nên ồ ồ và nặng nề, liều mạng nhéo nhéo ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam nói: “Anh không nghe thấy.”

“Anh trai.” Đinh Dĩ Nam quay lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu, trong mắt tràn đầy cầu xin thương xót, “Thả em ra.”

“Được.”

Hoắc Chấp Tiêu cởi trói tay của Đinh Dĩ Nam và dây chun trêи Tiểu Đinh Đinh, sau đó đâm vào chục lần, cả hai bắn ra cùng một lúc.

Sau khi được thả ra, Hoắc Chấp Tiêu đè nửa người lên Đinh Dĩ Nam, miễn cưỡng xoa ʍôиɠ cậu và nói: “Bà xã, lúc em gọi anh trai thật ngoan.”

Đinh Dĩ Nam sảng kɧօáϊ đến không nói được lời nào, nhưng trong lòng đang nghĩ, xem tối nay cưỡi anh gọi em là tổ tông.

Hai người an tĩnh nằm trêи giường, khi điện thoại di động của Đinh Dĩ Nam đột nhiên vang lên, chiếc xe tải tới kéo nệm đã tới bãi đậu xe ở tầng dưới.

Cậu lê thân thể yếu ớt của mình đứng dậy, thúc giục Hoắc Chấp Tiêu nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn đầy giường.

May mắn thay, chất lượng của tấm bảo vệ nệm đủ tốt, cả hai đã lăn lộn một thời gian dài mà không có vấn đề gì.

Khi cả hai vội vàng dọn dẹp, cậu kéo hàng tìm đến cửa phòng.

“Đây là nệm phải không?” Cậu kéo hàng hỏi khi cậu vào phòng ngủ.

“Ừ.” Đinh Dĩ Nam nhìn thấy một chiếc mắc cài quần áo bị đánh rơi xuống và đá nó xuống giường với lương tâm cắn rứt.

Sau khi cậu kéo hàng rời đi, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu cũng đang chuẩn bị rời đi với đống đồ đạc đã đóng gói.

Buổi chiều sẽ có người chuyên tái chế đồ cũ đến kéo đồ, căn nhà này chính thức trở thành không gian văn phòng của hai người.

Nhưng trước khi đi, Đinh Dĩ Nam đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền quay trở lại nhà, mở ngăn kéo bàn cà phê trong phòng khách.

Cậu lấy ra một con chuồn chuồn tre từ bên trong và nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Mang theo cái này nữa.”