Công Thức Mỹ Học

Chương 38: Rất ngây thơ




Edit + Beta: Heo

Hoắc Chấp Tiêu làm việc đến tối, chỉ khi ăn tối mới ra ngoài.

Nếu là như bình thường, Đinh Dĩ Nam mong rằng Hoắc Chí Tường sẽ ở trong phòng làm việc không phiền nhiễu, nhưng hôm nay không thể giải thích được có chút áy náy, sợ Hoắc Chấp Tiêu sẽ giận mình, cho nên mới nghĩ tới, cậu vẫn nên gõ cửa phòng làm việc của Hoắc Chấp Tiêu, dựa nửa người vào hỏi: “Ngày mai muốn đi xem phim không?”

“Hả?” Hoắc Chấp Tiêu thu hồi ánh mắt khỏi màn hình máy tính, dùng ngón giữa trượt xuống cặp kính gọng đen trêи sống mũi, nhìn Đinh Dĩ Nam, “Xem phim? Có thể.”

Giọng điệu của anh không có bất kỳ điều gì không vui, có lẽ đã để quên những chuyện ban ngày.

Ở Hoắc Chấp Tiêu có điều mà Đinh Dĩ Nam rất thưởng thức, chỉ cần anh tiến vào trạng thái làm việc, anh sẽ chuyên tâm vào việc đó. Đinh Dĩ Nam chợt nhận ra rằng buổi sáng Hoắc Chấp Tiêu thậm chí còn không đeo kính gọng đen làm việc, anh muốn uống cà phê một lúc, rồi xoa tay một lúc, rõ ràng là đang kéo dài công việc.

Đây dường như là vấn đề chung của các loài động vật xã hội, trước khi bắt đầu công việc, luôn phải chuẩn bị từ từ.

“Bản vẽ thi công thế nào?” Đinh Dĩ Nam đi đến bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, tuy rằng không phải người trong nghề nhưng có thể thấy bản vẽ thi công trêи màn hình so với buổi sáng tốt hơn rất nhiều.

“Nếu nhanh, thì tối nay.” Hoắc Chấp Tiêu dùng ngón giữa đẩy kính lên, “Nếu chậm, sáng mai chúng ta cùng đi.”

“Được rồi, tôi sẽ không làm phiền anh.”

Đinh Dĩ Nam nói xong liền xoay người rời đi, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên vươn tay nắm lấy mu bàn tay của cậu.

“Em có thể làm phiền tôi.”

Hoắc Chấp Tiêu dùng ngón trỏ xoa xoa cổ tay Đinh Dĩ Nam, rõ ràng là chiếc kính gọng đen mà anh sẽ chỉ đeo khi làm việc, nhưng đằng sau tròng kính lại lóe lên những ánh mắt trêu chọc không phù hợp với công việc.

Trong đầu của Đinh Dĩ Nam không bị khống chế xuất hiện một cái bức tranh.

Hoắc Chấp Tiêu đang ngồi trêи ghế văn phòng trong bộ vest và áo sơ mi, cậu nắm lấy chiếc cà vạt chỉnh tề trêи ngực của  Hoắc Chấp Tiêu và ngồi ngang hông anh.

Đinh Dĩ Nam thừa nhận rằng cậu rất thích tư thế này. Nếu có thể được thực hiện trêи một chiếc ghế văn phòng, hẳn sẽ rất thú vị. (Bé mún văn phòng play)

…… Vân vân.

Đinh Dĩ Nam đột ngột tỉnh lại, bị sốc bởi hình ảnh trong tâm trí. Làm thế nào cậu có thể có ý ɖâʍ với Hoắc Chấp Tiêu? Cậu rõ ràng không phải là người như vậy.

“Làm việc chăm chỉ.”

Đinh Dĩ Nam giả vờ bình tĩnh rút tay khỏi tay Hoắc Chấp Tiêu, xoay người rời khỏi phòng làm việc khiến cậu mơ mơ màng màng.

Trời đã khuya, trước khi đi ngủ Đinh Dĩ Nam đột nhiên nghĩ tới cậu không có mang theo quần áo đi ra ngoài.

Bộ quần áo cậu mặc đến làng Tam Dương mấy ngày trước đều do công ty thống nhất, đi xem phim với Hoắc Chấp Tiêu mà mặc bộ đồ này thật sự rất kỳ quái.

Ngoài ra, áo phông và quần đùi dùng làm đồ ngủ không phải là không thể mặc ra ngoài, nhưng khi nhớ lại lần trước khi bị bắt ở quán bar Machimoto, Hoắc Chấp Tiêu phàn nàn rằng cậu qua loa, cho nên cậu không dám tùy tiện đối phó với Hoắc Chấp Tiêu .

Sau khi suy nghĩ về nó một lúc lâu, Đinh Dĩ Nam quyết định trở về nhà.

Quần áo không ở trong tay, không có cách nào mau chóng kiểm tra hiệu quả được. Đinh Dĩ Nam đã quen với việc chuẩn bị kỹ càng từ trước, không muốn đợi đến ngày mai mới quay lại làm rối tung lên.

Nhưng sau khi trở về nhà, Đinh Dĩ Nam cũng không có xoắn xuýt được lâu.

Cậu chọn một chiếc áo sơ mi rộng không có đường khoét vai để khiến vai hơi rộng hơn, kết hợp với quần bình thường, phía trước áo được sơ vin vào trong quần để tạo hiệu ứng hình ảnh cho đôi chân của cậu chàng.

Trêи thực tế, Đinh Dĩ Nam không bao giờ nghĩ rằng có gì sai với vóc dáng của mình, câuh có vóc dáng cân đối. Yêu cầu thẩm mỹ của Hoắc Chấp Tiêu rất cao, vô tình cậu bị ảnh hưởng, cho nên phải mất rất nhiều công sức mà bình thường anh ấy không bỏ ra để ăn mặc chỉnh tề.

Mặc dù quan tâm đến ánh mắt của người khác không phải là việc tốt, nhưng làm như vậy cũng có những lợi ích nhất định, ít nhất nhìn người trong gương, Đinh Dĩ Nam cảm thấy rất hài lòng.

Chờ chọn xong quần áo cũng đã gần 12 giờ.

Không cần nửa đêm quay lại nhà Hoắc Chấp Tiêu Tường, Đinh Dĩ Nam gửi một tin nhắn cho Hoắc Chấp Tiêu, sau đó nằm xuống giường. 

[Hoắc Chấp Tiêu: …]

[Hoắc Chấp Tiêu: Em cứ vậy mà đi về à? 】

【Đinh Dĩ Nam: Làm sao?】



Khoảng 10 sau, Hoắc Chấp Tiêu gọi một cuộc gọi video. Đinh Dĩ Nam có chút không thể giải thích được, nhưng vẫn đứng dậy khỏi giường và bật đèn đầu giường.

“Tôi tưởng rằng em đang đợi tôi kết thúc công việc.”

Hoắc Chấp Tiêu trong hình đang nằm nửa người trêи giường, trêи người không mặc quần áo, chỉ có thể nhìn thấy đường vai tuyệt đẹp của anh.

“Anh đã vẽ xong chưa?” Đinh Dĩ Nam hỏi.

“Còn chưa xong.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi muốn tìm em trước.”

“Tìm tôi?”

Hình ảnh thay đổi, khuôn mặt của Hoắc Chấp Tiêu biến mất, thay vào đó là phần thân dưới của anh trong bộ đồ ngủ.

“Tôi sợ em chờ lâu.” 

Khi Hoắc Chấp Tiêu nói điều này, anh đã đẩy cạp quần pyjama xuống.

Đinh Dĩ Nam lập tức hiểu ý của Hoắc Chấp Tiêu, nhíu mày khó nhận ra nói: “Nửa đêm không ngủ à?”

“Tại sao muốn ngủ?” Giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu mang theo ý cười, “Rõ ràng là còn có những việc khác phải làm.”

Đinh Dĩ Nam bình tĩnh cắn đầu lưỡi, ngăn lại mơ hồ không đúng lúc, cố ý giả bộ lãnh đạm nói: “Anh có tinh thần như vậy?”

“Em có muốn đi qua không?” Hoắc Chí Tường nói thẳng, “Anh sẽ đợi em.”

Đinh Dĩ Nam muốn đi nhưng cũng không muốn đi.

Một mặt, câuh là một người đàn ông có nhu cầu bình thường, nhu cầu này có xu hướng tăng cao trong thời gian gần đây. Mối quan hệ giữa cậu và Hoắc Chấp Tiêu chỉ đang trong giai đoạn khởi đầu, tất nhiên cậu không bận tâm về việc cả hai sẽ “đụng độ” nhau về mặt thể xác.

Nhưng mặt khác, cậu không thích bị động trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ và mọi thứ. Hai người chỉ gián tiếp bày tỏ ý định của mình, còn chưa xác định chính thức, nếu cậu dễ dàng bị Hoắc Chí Tường dắt mũi như thế này, chờ sau này thật ở cùng một chỗ còn đến mức nào?

“Không, nếu anh không ngủ, tôi muốn ngủ.” Đinh Dĩ Nam lười biếng nói, “Ngủ ngon.”

Cúp cuộc gọi video, Hoắc Chấp Tiêu gửi đến một tin nhắn, là một chuỗi dấu chấm lửng thể hiện sự không nói nên lời.

Sáng hôm sau, Đinh Dĩ Nam xem giờ rồi đến nhà Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu bận rộn cả buổi sáng trước khi giao bản vẽ thi công cho bộ phận xét duyệt.

Đinh Dĩ Nam không chắc khi nào Hoắc Chấp Tiêu sẽ kết thúc, cũng chưa mua vé xem phim trước. Chờ Hoắc Chấp Tiêu sau khi hết bận, chuyện này tự nhiên sẽ rơi lên đầu Hoắc Chấp Tiêu.

“Phòng tình nhân?”

Trong sảnh rạp chiếu phim, Đinh Dĩ Nam cầm lấy vé xem phim trong tay, đau đầu nhìn Hoắc Chấp Tiêu hỏi: “Có cần lọi liễu như vậy không?”

Theo nhận thức của Đinh Dĩ Nam, công chúng dường như không chấp nhận ra sự tồn tại của các cặp đồng tính.

“Sẽ không?” Hoắc Chấp Tiêu nghiêng đầu nhìn Đinh Dĩ Nam nghiêm túc, “Tôi còn chưa từng yêu đương.”

Nghe đến đây, trái tim của Đinh Dĩ Nam đập nhanh gấp đôi.

Cậu có thể nói gì? Ai bảo sếp cậu ngây thơ như vậy, không trách anh không hiểu lẽ thường.

“E hèm.” Đinh Dĩ Nam hắng giọng một cách mất tự nhiên và đổi chủ đề, “Anh định ăn bỏng ngô à?

Hai người bước vào phòng tình nhân, tay cầm bỏng ngô và đồ uống, họ đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Có lẽ vì trông cả hai khá xứng đôi nên trong rạp chiếu phim thậm chí còn có tiếng rầm rì.

Đinh Dĩ Nam không quen nhận được quá nhiều sự chú ý, ngay khi tìm được chỗ ngồi, cậu ngồi xuống ghế sô pha.

Bộ phim được chọn của Hoắc Chấp Tiêu là một bộ phim kinh dị hồi hộp, với những kẻ sát nhân dầy rẫy và quy mô đáng kinh ngạc. Các cô gái xung quanh núp trong vòng tay bạn trai sợ hãi, chỉ có Đinh Dĩ Nam là mải mê xem màn hình lớn, lâu lâu lại lấy vài quả bắp rang giữa họ. 

“Em không sợ sao?” Hoắc Chấp Tiêu nghiêng người, thấp giọng hỏi Đinh Dĩ Nam.

Đinh Dĩ Nam không thể hiểu được liếc nhìn Hoắc Chấp Tiêu, thì thào nói: “Nếu em sợ, em có thể đến trong vòng tay của tôi.”

Hoắc Chấp Tiêu mím môi, không nói thêm câu nào, thay vào đó là nắm tay Đinh Dĩ Nam đang chuẩn bị lấy bỏng ngô.

Anh nhìn thẳng vào Đinh Dĩ Nam, trong mắt hiện lên một câu: Làm sao em có thể chỉ chú ý đến bộ phim mà không quan tâm đến tôi?



Đinh Dĩ Nam nghĩ rằng điều đó thật buồn cười, đơn giản để Hoắc Chấp Tiêu nắm tay cậu.

Một lúc sau, Hoắc Chấp Tiêu lại đi tới, nói nhỏ bên tai Đinh Dĩ Nam: “Nhìn hướng hai giờ.”

Một cặp đôi ở phía trước bên phải đang hôn nhau, gợi ý của Hoắc Chấp Tiêu không thể rõ ràng hơn.

Đinh Dĩ Nam cũng lười làm ra những chuyện này với Hoắc Chấp Tiêu, cậu trực tiếp hôn lên cằm Hoắc Chấp Tiêu, sau đó quay đầu tiếp tục xem tình tiết trong phim.

Điều cậu không ngờ vài giây sau Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên nhảy qua, bắp rang giữa hai người bị anh lật úp trêи ghế sô pha, phát ra tiếng ồn ào.

“Anh có chuyện gì vậy?” Đinh Dĩ Nam nhỏ giọng oán trách,  gói lại bỏng ngô đổ vào thùng.

“Xin lỗi.” Hoắc Chấp Tiêu bình tĩnh nói, “Tôi không để ý.” 

Phía sau truyền đến tiếng cười huyên náo, Đinh Dĩ Nam biết rằng người phía sau đang cười nhạo cả hai người họ. Cậu tức giận dịch đến góc sô pha và ngừng giao tiếp với Hoắc Chấp Tiêu.

Xem phim xong, cả hai lại đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Thấy rằng thời gian đã gần hết, Đinh Dĩ Nam nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Tôi sẽ đưa anh trở về.”

“Em muốn trở về?” Hoắc Chấp Tiêu khó hiểu, “Trực tiếp đi hội cựu sinh viên thì thuận tiện hơn.”

“Tôi phải quay lại và thay quần áo.” Đinh Dĩ Nam nói

Hội cựu sinh viên là một dịp trang trọng, vì vậy Đinh Dĩ Nam đương nhiên không tiện ăn mặc lôi thôi.

Hoắc Chấp Tiêu liếc nhìn Đinh Dĩ Nam từ trêи xuống dưới, sau đó cười nói: “Hôm nay trông em rất đẹp.”

“Vậy à.” Đinh Dĩ Nam thản nhiên đáp lại, cậu đã chờ nửa ngày Hoắc Chấp Tiêu mới nói câu nói này,  hiện tại không còn cảm giác mong đợi. (Lẫy rồi)

“Đợi chút nữa tôi đưa em đi hội cựu sinh viên.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Đưa em đến xong tôi liền rời đi.”

“Anh không thấy phiền sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi.

“Không phiền.” Hoắc Chấp Tiêu nói. 

Đinh Dĩ Nam cảm thấy kỳ lạ, thái tử từ khi nào lại trở nên thân thiết với thần dân như vậy?

Cậu cố ý nói: “Lúc trước anh còn không thèm đi nhận chuyển phát nhanh.”

“Khác rồi.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chuyện của em, tôi không chê phiền phức.”

“Chuyển phát nhanh của anh là việc của tôi.” Đinh Dĩ Nam giải quyết việc chung nói, “Vậy sau này anh tự lấy chuyển phát nhanh đi.”

Hoắc Chấp Tiêu: “……”

Trở về nhà từ trung tâm mua sắm, thời gian vừa vặn.

Đinh Dĩ Nam lấy trong tủ ra một bộ vest thường mặc, nhưng khi định đóng cửa tủ lại, cậu chợt nhìn thấy chiếc túi đựng đồ cao cấp ở trong góc.

Anh ấy chưa bao giờ mặc bộ đồ trong túi, ấn tượng là màu xanh lá cây đậm, chất liệu vải và kiểu dáng rất cao cấp.

Cậu do dự, cuối cùng cũng lấy túi đồ ra và cất bộ đồ cậu thường mặc lại vào tủ.

Xe việt dã của Hoắc Chấp Tiêu đang đậu bên ngoài khu phức hợp. Khi Đinh Dĩ Nam mặc bộ đồ mà Hoắc Chấp Tiêu đưa cậu đến trước xe, đôi mắt của Hoắc Chấp Tiêu như đóng đinh, anh không muốn dời đi chút nào.

Đinh Dĩ Nam có chút không thoải mái, ngồi ở ghế phụ thì thào nói: “Có gì thú vị mà xem.”

“Em thật đẹp.” Hoắc Chấp Tiêu tự giác nghiêng người giúp Đinh Dĩ Nam thắt dây an toàn.

Sau khi làm xong hành động này, anh cũng không lập tức quay lại mà ở tư thế mặt đối mặt, nhìn thẳng Đinh Dĩ Nam nói: “Làm sao bây giờ? Tôi muốn lột trần em ra.”

Đôi mắt của Hoắc Chấp Tiêu rất hung hãn khi nói ra lời này, Đinh Dĩ Nam hoàn toàn tin tưởng nếu lúc này không có người khác ở bên cạnh, Hoắc Chấp Tiêu nhất định sẽ đặt cậu lên xe và chơi xe chấn.

Xe chấn cũng khá tốt, có thể Hoắc Chấp Tiêu sẽ không triển khai được, vừa vặn thuận tiện cho cậu cưỡi trêи người  Hoắc Chấp Tiêu.

… Không, tại sao cậu lại muốn cưỡi Hoắc Chấp Tiêu.

Đinh Dĩ Nam xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, và nói nhỏ: “Đừng nghịch.”