Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp

Chương 53: Ngoại truyện 1: Tốt nghiệp, nhẫn




Cuối tháng sáu, là ngày học sinh tốt nghiệp trung học Tấn Nam về thăm trường.

Lâm Hữu và Lục Thanh Nham mặc đồng phục mùa hè lần cuối, nắm tay nhau về trường.

Kết quả thi đại học đã có, lần này Lục Thanh Nham hạng nhất thành phố, điểm văn hóa của Lâm Hữu cũng vô cùng nổi bật. Nếu cậu không chuyển sang học nghệ thuật, nói không chừng có thể tranh vị trí số một với Lục Thanh Nham.

Thái Nồi Nhỏ cười đến nỗi mặt hiện thêm vài nếp nhăn.

Kết quả thi của lớp 12A1 lần này đều rất tốt, chủ nhiệm như hắn cũng được thơm lây.

Còn một lát nữa mới chính thức bắt đầu lễ tốt nghiệp, học sinh lớp mười hai đứng khắp sân thể thao, có người đang nói chuyện với phụ huynh, cũng có người nói chuyện với bạn bè.

Lâm Hữu còn thấy Tiết Nghi Hân đã tốt nghiệp năm ngoái, anh ta mặc một bộ đồ thoải mái, cơ thể tỏa ra pheromone của Alpha, bình tĩnh đứng cạnh Đường Kỳ. Anh ta dịu dàng nhìn Đường Kỳ, còn ôm một bó hoa trong lòng.

Xem ra là đến chúc mừng bạn trai tốt nghiệp.

Tháng trước Lâm Hữu đã biết Tiết Nghi Hân là một Alpha, là Đường Kỳ tiết lộ cho cậu, không nói rõ nguyên nhân, hình như là vấn đề gia đình của Tiết Nghi Hân.

Cậu còn nghĩ đây là bí mật siêu khổng lồ, dè dặt nói với Lục Thanh Nham, còn bảo anh giữ bí mật, ngờ đâu Lục Thanh Nham đã biết từ lâu rồi.

Làm Lâm Hữu tức ơi là tức.

Nhưng cậu vẫn vui vẻ đi qua chào Đường Kỳ rồi mới đi tiếp.



Cậu và Lục Thanh Nham vừa vào sân không lâu, bạn bè cùng lớp đã trông thấy họ, vẫy tay gọi họ tới dưới một tàn cây.

Lâm Hữu và Lục Thanh Nham qua đó mới phát hiện mấy người này đã chiếm một chiếc ghế dài, bên trên còn có rất nhiều kem.

Cán sự thể dục lớp họ gọi: “Lại đây, đừng khách sáo, chọn một cái đi.”

Lâm Hữu vui vẻ, cũng không khách sáo làm gì, cậu cầm một hộp vị hoa quả Hawaii lên, rồi đưa một hộp vị sô cô la cho Lục Thanh Nham.

“Các ông cũng giỏi hưởng thụ ghê.” Lâm Hữu múc một thìa kem, không thể không thừa nhận trời nóng thế này, ăn miếng kem đúng là đã đời.

“Đương nhiên, trường chúng ta có truyền thống cao su rồi, ai biết lúc nào mới bắt đầu lễ tốt nghiệp.” Diệp Nam Sơn nói: “Tui mà không chuẩn bị trước, đến lúc bắt đầu đã chết vì nóng rồi. Đúng rồi, anh Lục, chúc mừng đạt hạng nhất thành phố nha.”

Diệp Nam Sơn cụng hộp kem của mình vào hộp trên tay Lục Thanh Nham.

Những người khác cũng nhớ ra chuyện này, đi qua chúc mừng Lục Thanh Nham, sau đó nhân cơ hội đòi anh khao.

Lục Thanh Nham cười, dứt khoát đồng ý: “Các ông chọn chỗ.”

Mấy người lập tức mở điện thoại, bắt đầu tìm mấy nhà hàng cao cấp trong thành phố.

“Không thể tiết kiệm tiền cho anh Lục chúng ta được, làm vậy không phải coi thường cậu ấy sao!” Diệp Nam Sơn hào hùng nói, giật dây mọi người: “Trung bình đầu người không hơn nghìn tệ là không xứng với giá trị của anh Lục chúng ta!”

Lâm Hữu đứng sau lưng đá cậu ta, nhưng cũng không dùng sức, nụ cười chan chứa trên mặt.

Họ cười đùa dưới tàn cây một lát, ban đầu chỉ có mấy người lớp họ, một lúc sau, mấy học sinh lớp khác cũng qua “trao đổi tình cảm” với họ.

Nhưng thêm một lúc nữa, tình hình ngày càng không đúng lắm.

Hàng người đến tỏ tình vây quanh Lục Thanh Nham và Lâm Hữu không ngớt, thậm chí không chỉ có học sinh lớp mười hai, cả lớp mười và mười một cũng chạy từ nhà đến đây, chộp lấy cơ hội cuối cùng.

Lâm Hữu ngẩn ngơ nhìn cô gái vừa chạy đi trước mặt họ. Vừa rồi Lục Thanh Nham vừa từ chối cô gái đã khóc òa lên, sau đó vẫn thút thít nói: “Tôi, thật ra tôi cũng biết cậu sẽ từ chối, tôi chỉ muốn, muốn thử thôi.”

Mắt cô ầng ậc nước, do dự một lát mới nói: “Chúc cậu sớm tìm được Omega mình thích.”

Cô gái xong xong chạy đi ngay, Lâm Hữu chỉ có thể trố mắt đứng đó.

Cậu ngơ ngác hỏi mọi người: “Cậu ta có ý gì thế? Tôi đứng lù lù ở đây lại dám chúc Lục Thanh Nham sớm tìm thấy Omega mình thích, cố khích tôi đúng không?”

Lâm Hữu vô thức xắn tay áo, rất muốn đánh nhau với người ta.

Bạch Lộ cắn que kem, lúng búng nói: “Tôi thấy không giống khích đâu, có lẽ không biết thật. Dù ông và Lục Thanh Nham hẹn hò, tin đồn cũng lan khăp nơi rồi, nhưng kiểu gì cũng có một vài người nghĩ đó là giả. Bởi vì từ ngày các ông còn là anh em đã đủ thân mật rồi, dù họ thấy hai người nắm tay cũng chẳng có gì lạ.”

Bạch Lộ nói xong, cô lại nhớ ra một thứ, bèn lấy điện thoại mở Tieba của trường Tấn Nam, lướt đến một bài viết rồi đưa Lâm Hữu xem, “Quên không nói ông biết, chúc mừng ông, dù đã tốt nghiệp, ông vẫn thành công giành được hạng nhất bảng O tình trong mộng năm nay. Alpha thích ông sắp bình luận nổ bài viết luôn rồi. Còn có mấy bé năm nhất nói muốn thi cùng trường ông, vào đó phát triển một mối tình xanh rờn với ông.”

Lục Thanh Nham nghe vậy bèn lẳng lặng lại gần, nhìn thấy đứa nhóc bạo gan bình luận, không ngờ có người dám mơ tưởng bạn đời mình.

Không thấy thì thôi, đã thấy là tức giận.

Các Alpha trong bài viết đang tưởng tượng pheromone của Lâm Hữu sẽ thơm đến mức nào nếu hoàn toàn giải phóng, không dùng thuốc hay miếng dán cổ.

“Đó là pheromone dẫn dụ cao cấp đó! Tốt nghiệp rồi không biết bao năm nữa mới lại gặp đâu!”

“Không nói nhiều, tui muốn đánh dấu anh ấy, đánh dấu tạm thời cùng được! Tui cũng muốn cảm nhận sức hút của pheromone dẫn dụ cao cấp!”

“Cái chính là dù không có pheromone dẫn dụ, Lâm Hữu cũng rất đẹp… Nếu không đánh Alpha lại càng đẹp!”

Lục Thanh Nham lạnh lùng nhếch môi.

Mấy đứa nhóc này mơ mộng nhiều quá.

Anh nhìn sang phần gáy trắng muốt bóng loáng của Lâm Hữu, lẳng lặng viết thêm đánh dấu hoàn toàn vào lịch trình của mình.

Lâm Hữu đọc xong cũng chê bai ra mặt, “Học sinh trường chúng ta rảnh thật, biết vậy phải bảo các thầy cô cho thêm hai bộ đề.”

Nói tới đây, lại có một Alpha đứng gần đó đi về phía cậu, lại còn là người quen, là Đoàn Dịch Tuần học lớp A3 bên cạnh.

Lễ tình nhân năm ngoái cậu ta còn tặng sô cô la cho Lâm Hữu.

Hôm nay cậu ta cũng nghiêm túc ăn vận, tóc còn vuốt sáp, nhưng gương mặt trẻ măng ngây ngô của cậu ta không khớp với cách ăn mặc trưởng thành thế này, trái lại hơi buồn cười. Cậu ta đứng trước mặt Lâm Hữu như sắp ôm bom chết.

Lâm Hữu nhìn cậu ta, không biết phải biểu cảm thế nào.

Dù Đoàn Dịch Tuần chưa lên tiếng, nhưng hình như cậu biết cậu ta sắp nói gì rồi.

Quả nhiên, Đoàn Dịch Tuần lấy hơi, nói với Lâm Hữu: “Hôm nay mà không nói nữa, có thể không còn cơ hội nào nữa rồi. Lâm Hữu, tôi thích cậu.”

Cậu ta nói xong lập tức ngậm miệng, như thể câu vừa phát ra không phải cậu ta nói.

Lâm Hữu chân thành thở dài, Alpha bình thường thế này, sao lại nghĩ quẩn thế không biết.

Cậu bình tĩnh nói với Đoàn Dịch Thần: “Cậu đã là người thứ mười tỏ tình với tôi trong hôm nay rồi, chúc mừng cậu, bị đã bị từ chối. Nhưng tôi thấy cậu không cần đau buồn đâu, dù sao thứ cậu thích cũng không phải tôi, mà là pheromone của tôi. Sau này không gặp nhau nữa, tự nhiên cậu sẽ nghĩ khác thôi.”

Đoàn Dịch Tuần muốn lên tiếng phản bác, chợt thấy một bàn tay đặt lên eo Lâm Hữu, mạnh mẽ rắn rỏi, kéo Lâm Hữu vào lòng mình.

Cậu ta nhìn lên, thấy gương mặt tuấn tú sắc sảo của Lục Thanh Nham, dùng ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.

Sau đó cậu ta trố mắt nhìn Lục Thanh Nham hôn lên mặt Lâm Hữu, nói với cậu ta: “Nhìn cho rõ, đây là bạn trai tôi.”

Đoàn Dịch Tuần mặt mày xám tro bỏ đi.

Lâm Hữu bị Lục Thanh Nham tấn công bất ngờ, hoàn hồn lại, cậu huých Lục Thanh Nham một lát, hai tai hơi ửng lên.

Nhưng cậu nghĩ lại, cứ để thế này cũng không hay.

Cậu đứng đây gần một tiếng rồi, chẳng có việc gì, chỉ từ chối người khác.

Lục Thanh Nham cũng vậy.

Có cho người ta dự lễ tốt nghiệp tử tế không đây!

Cậu nhìn xung quanh, thấy trên chiếc ghế cách đó không xa có một chiếc loa nhỏ, hẳn là của thầy cô nào đó.

Lâm Hữu lon ton chạy qua đó, điều chỉnh âm thanh.

Sau đó cậu bình tĩnh lên tiếng trước mặt rất nhiều học sinh và thầy cô khác, “Mọi người, xin phép chiếm của một người một phút, tôi muốn nói chuyện này.”

Lục Thanh Nham cảm nhận được Lâm Hữu muốn nói gì, anh khẽ cười.

Lâm Hữu bình tĩnh giơ loa, “Xin các bạn đừng tỏ tình với tôi và Lục Thanh Nham nữa, tôi rất hiểu các bạn muốn trân trọng cơ hội cuối cùng. Nhưng đừng quên, tôi và Lục Thanh Nham đã hẹn hò một năm rồi! Các cậu cập nhật tin chậm quá đó! Chúng tôi yêu nhau thật, không còn anh em gì từ lâu rồi!”

Cậu dừng một lát, nghĩ rồi nói tiếp: “Sau này chúng tôi cũng không chia tay đâu. OK, hết rồi!”

Thái Nồi Nhỏ đang nói chuyện với giáo viên lớp khác, bất cợt nghe thấy Lâm Hữu cầm loa tuyên bố, gân xanh trên trán lập tức gồ lên.

Nhưng Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đã tốt nghiệp rồi, nội quy trường không còn tác dụng nữa.

Hắn ta chỉ có thể âm thầm nghiến răng.

Lâm Hữu nói xong, không quan tâm mọi người xung quanh đang ồ lên, cậu tắt loa rồi đặt về chỗ cũ.

Nhưng cậu vừa quay người, chuẩn bị quay lại chỗ Lục Thanh Nham, lại hoảng sợ phát hiện mấy dáng người cực kỳ quen thuộc bên cạnh anh.

Đó là bố mẹ cậu, bố mẹ Lục Thanh Nham, còn cả anh chị cậu và Lục Bắc Danh.

Lần đầu tiên Lâm Hữu cảm thấy nhà mình đông vui quá, nhìn thôi đã chóng mặt sợ hãi rồi.

Lục Thanh Nham cũng bất lực nhìn họ.

Lâm Hữu rề rà đi qua, lễ tốt nghiệp hôm nay trường mời cả bố mẹ tham gia, bố mẹ Lâm Hữu đến hơi muộn, nhưng ai ngờ họ lại đến đúng lúc cậu cầm loa tuyên bố.

Cậu vẫn ấp ủ chút hy vọng cuối cùng, hy vọng bố mẹ không nghe thấy những gì cậu nói.

Nhưng khi cậu đứng cạnh Lục Thanh Nham, còn chưa kịp cười nịnh hót mẹ cậu, cậu đã nghe miss Tưởng Niệm trìu mến hỏi cậu: “Con vừa nói… Con với Lục Thanh Nham yêu bao lâu rồi?”

Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.

Lâm Hữu và Lục Thanh Nham nhìn nhau, cực kỳ muốn làm một đôi uyên ương lưu lạc, giờ lưu lạc đến chân trời luôn nè.



Lễ tốt nghiệp kết thúc, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu bị xách về phạt đứng.

Cực kỳ tủi thân, vừa rồi Lục Thanh Nham còn phát biểu với tư cách học sinh xuất sắc, Lâm Hữu cũng được tuyên dương là học sinh nghệ thuật tiêu biểu, phụ huynh khắp trường đều khen ngợi nhìn họ.

Nhưng cũng không cứu họ khỏi số phận về nhà phạt đứng.

Tưởng Niệm còn không cho họ đứng cạnh nhau.

Một người đứng đầu bên này phòng khách, một người đứng đầu bên kia phòng khách.

Cả Lục Bắc Danh biết mà không nói cũng bị phạt cùng, hắn đứng giữa hai người.

Lục Bắc Danh nghĩ mình đúng là oan hơn Đậu Nga, từ hồi tiểu học hắn đã không bị phạt thế này nữa rồi, nhưng lại không dám chống đối mẹ mình, đành phải tuyệt vọng đứng đó.

Tưởng Niệm ngồi trên sô pha, cạn lời nhìn ba đứa con trời đánh này.

Cô không tức giận vì Lục Thanh Nham và Lâm Hữu yêu nhau, chẳng qua hai đứa quỷ con này lại lén lút yêu nhau hơn một năm trời, đã vậy còn vào lớp mười hai, vậy cũng không nói với gia đình.

“Nếu hôm nay mẹ không nghe thấy, có phải hai đứa định lên đại học mới nói với bố mẹ, nói hai đứa bỗng nhiên nhận ra tình cảm vào kỳ nghỉ hè không?” Tưởng Niên suy nghĩ, với bản tính của con trai mình thì rất có thể là vậy.

Đúng là Lâm Hữu nghĩ vậy.

Nhưng đâu có ngu mà nhận.

“Đâu có ạ, con định về nhà là nói với mẹ luôn đó.” Lâm Hữu nói nhỏ, ra vẻ đáng thương nhìn mẹ cậu, rồi lại nhìn bố cậu, muốn khiến hai người mềm lòng.

Mẹ cậu thì không mềm lòng, nhưng mẹ Lục Thanh Nham lại mềm lòng.

Cô nói thầm với Tưởng Niệm: “Ôi, Thanh Nham đứng một mình là được rồi, Tiểu Hữu ngoan như vậy, sao phải đứng cùng nó.

Đã đến mức không từ thủ đoạn, trợn mắt nói dối rồi.

Lâm Hữu hoàn toàn không dính tí nào với từ “ngoan” này.

Tưởng Niệm không hề dao động, “AO bình đẳng, đứng cũng bình đẳng. Lúc yêu nhau có phải Lục Thanh Nham yêu một mình đâu.”

Lâm Tư Triết kéo Lâm Tư Dư ra hành lang tầng hai đứng, quan sát phòng khách tầng một.

Cô cắn táo, không tỏ rõ vui hờn.

“Em buồn bực ghê đó.” Cô nhai táo rôm rốp, nuốt xuống, “Alpha nhà họ Lục có vấn đề gì mà cứ nhắm vào Omega nhà họ Lâm chúng ta vậy? Sao hả, nhất cự ly nhì tốc độ để họ dùng thế này à?”

Cướp một Lâm Tư Dư còn chưa đủ, đến đứa bé như Lâm Hữu cũng không tha.

Lâm Tư Triết lại cắn thêm miếng nữa, trợn mắt nhìn hai Alpha bên dưới.

Lâm Tư Dư là một trong hai Omega bị trộm, đành phải sờ mũi, biết điều không lên tiếng.



Nhưng đến giờ ăn tối, vụ phạt đứng này cũng kết thúc.

Lâm Hữu cắn một miếng thịt kho, cực kỳ hời hợt nghe mẹ cậu mắng.

“Được rồi mẹ, mẹ cũng chỉ làm dữ với con vậy thôi, có Lục Thanh Nham làm con dâu mẹ, mẹ chẳng vui quá ấy chứ.” Lâm Hữu nuốt miếng thịt, vạch trần mẹ cậu, “Ngoài lão Lục, con ở với ai mà mẹ yên tâm được?”

Tưởng Niệm muốn đấm cậu, nhưng không thể không thừa nhận cậu nói đúng.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Chiều nay biết chuyện Lục Thanh Nham và Lâm Hữu yêu nhau, ngoài lúc ban đầu hơi ngỡ ngàng, sau đó cô đều rất hài lòng.

Vốn dĩ cô còn nghĩ, Lâm Hữu nhà cô chỉ có cái mặt lừa tình, nếu phải sống với nhau thật, Alpha nào chịu nổi cậu, cũng chỉ có Lục Thanh Nham hiểu cậu, lại còn thương Lâm Hữu từ bé.

Tưởng Niệm gắp đùi gà cho Lục Thanh Nham, cười khẩy, “Đúng là mẹ vừa lòng với Lục Thanh Nham, nhưng mẹ không vừa lòng con đó. Con nên thấy may mắn vì là con mẹ đi, không thì mẹ ngăn cản hai đứa là cái chắc.”

Lâm Hữu lè lưỡi, không thèm để bụng.

Cậu lầm bầm: “Nói như thể mẹ ngăn cản có tác dụng vậy.”

Tưởng Niệm bực mình, gắp miếng thịt kho trong bát Lâm Hữu ra, thay bằng một miếng cà rốt, “Ăn thịt ít thôi, ăn nhiều cà rốt vào, sao nói nhiều thế nhỉ.”

Lục Thanh Nham yên lặng ngồi bên cạnh, không dám tham gia cuộc chiến giữa Lâm Hữu với mẹ cậu, nhưng ánh mắt anh nhìn Lâm Hữu lại cườn ngập nụ cười.



Ăn tối xong xuôi, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham ngồi một lát rồi ra ngoài đi dạo.

Tối mùa hè không nóng nực như ban ngày, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió dịu dàng thổi qua, hai người đi dưới bóng cây, vô cùng thích ý.

Lâm Hữu còn mua một lon coca lạnh.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện câu được câu không.

Nhưng đi một hồi, Lâm Hữu bỗng cảm thấy có một vòng tròn nhỏ lành lạnh được lồng vào ngón tay mình.

Cậu sửng sốt giơ tay lên nhìn, trông thấy một chiếc nhẫn màu vàng hồng được đeo lên tay mình không biết từ lúc nào. Chiếc nhẫn kiểu cách đơn giản gọn gàng, bên trên khảm bốn viên kiêm cương nhỏ, lấp lánh rực rỡ, tỏa sáng trong bóng đêm.

Lâm Hữu cắn ống hút coca, chớp mắt, cảm giác không tin nổi.

Cậu nhìn Lục Thanh Nham, lắp bắp nói: “Anh… làm gì thế? Tặng em à?”

Lục Thanh Nham buồn cười nhìn cậu, “Không tặng em còn tặng ai được nữa?”

Lục Thanh Nham giơ tay mình lên, mười ngón đan xen với Lâm Hữu.

Cậu thấy Lục Thanh Nham cũng đeo một chiếc nhẫn vang đồng, kiểu dáng đơn giản hơn của Lâm Hữu, không có kim cường, nhưng cả hai mặt nhẫn đều khắc chữ “L”.

Chữ cái đầu tiên trong tên Lâm Hữu và Lục Thanh Nham, đều là “L”.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Mua bằng tiền học bổng.” Lục Thanh Nham hôn lên ngón tay Lâm Hữu, “Hạng nhất thành phố được ba mươi nghìn, dùng để mua hết tặng em hết rồi. Lúc nào tốt nghiệp đại học sẽ tặng em cái khác, giờ dùng tạm cái này đã.”

Lâm Hữu hớn hở ngắm nghía một hồi, thầm nghĩ lão Lục nhà mình đỉnh của chóp, đi thi cũng được học bổng.

Hai người tiếp tục nắm tay đi dạo, Lâm Hữu cứ cười tủm tỉm, mãi không ngừng lại được.

Đến khi về nhà, Lâm Hữu vẫn không tháo nhẫn, cậu ngang nhiên lượn trước mặt mọi người một vòng, tất cả mọi người đều phải nhìn thấy.

Lục Bắc Danh cười khẩy, không thèm để ý đến cậu, trong lòng lại lật bàn lật ghế, cực kỳ ghen tị.

Tại sao hắn không thể ra tay hốt luôn từ hồi cấp ba, lừa Tư Dư về nhà?

Hận.

Tưởng Niệm và Liễu Triêm cũng nhìn thấy, hai người hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói gì đã thấy Lâm Hữu lon ton chạy qua, nói với cô: “Mẹ, Lục Thanh Nham mua nhẫn cầu hôn con nè, con đồng ý rồi! Mẹ xem lúc nào cưới nhau thì đẹp?”

Tưởng Niệm nhức đầu, không muốn nói gì với cậu. Cô bất lực khoát tay với Liễu Triêm, “Chuyện mệt lòng thế này ai thích thì lo. Tôi mặc kệ đấy.”

Liễu Triêm cười cực kỳ vui vẻ, ôm Lâm Hữu xoa nắn hồi lâu.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Con vội quá đấy.” Liễu Triêm vừa xoa hai má mềm mại của Lâm Hữu, vừa cười nhạo con mình, “Còn sợ Tiểu Hữu chạy mất à?”

Lục Thanh Nham ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rót một cốc nước chanh lạnh cho mình, bình tĩnh nói: “Con không sợ em ấy chạy mất, con sợ em ấy lên đại học lại rước cho con một đám tình địch.”