Ba mươi phút sau, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham cùng ngồi trong văn phòng của Thái Nồi Nhỏ, mỗi người một ghế, ngồi hai đầu bàn.
Viết kiểm điểm.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham có thể coi là khách quen của văn phòng, dù thành tích học tập tốt, nhưng trốn học, đánh nhau, ngủ gật không gì không làm, cứ đôi ba hôm Thái Nồi Nhỏ lại phải xách họ lên văn phòng giáo dục tư tưởng.
Nhưng Thái Nồi Nhỏ cũng không ngờ lại có một ngày Lâm Hữu và Lục Thanh Nham vào văn phòng hắn vì hẹn hò.
Tình bạn sắt thép đã nói đâu?
Anh em thân thiết hơn ruột thịt đã nói đâu?
Hai người làm anh em thế này hả?!
Thái Nồi Nhỏ cảm thấy mình bị lừa.
Nhớ lại cảnh tượng hai người ôm nhau ngoài cổng trường vừa rồi, hắn lại thấy đau đầu.
Lâm Hữu ngồi đối diện, lần đầu tiên có vẻ ngoan ngoãn khi nghe mắng, đôi mắt cậu đen láy sáng rực, hệt như một con thú nhỏ vô tội, chớp mắt nhìn Thái Nồi Nhỏ. Khuôn mặt này của cậu đúng là lợi thế, dù Thái Nồi Nhỏ đã biết rõ bản tính của cậu cũng không khỏi có lúc bị mê hoặc – nghĩ rằng đứa bé này cũng rất ngoan ngoãn.
Nhìn sang Lục Thanh Nham ngồi bên cạnh, nam sinh tuấn tú chân dài vai rộng, đã có đường nét của người trưởng thành. Mặt mày sắc sảo, biểu cảm bình tĩnh, hiển nhiên không nghĩ chuyện này có gì to tát, trông anh cực kỳ lõi đời.
Thái Nồi Nhỏ thở dài, thầm nghĩ có khi kiếp trước mình nợ cái lớp này nhiều tiền lắm, kiếp này mới phải làm chủ nhiệm.
“Hai đứa, có gì muốn giải thích không? Ví dụ như đó chỉ hành động thân thiết giữa bạn bè, anh em trêu đùa nhau…” Thái Nồi Nhỏ bất lực hỏi.
Lâm Hữu lén nhìn hắn, “Nếu em giải thích như vậy thầy có tin không?”
Đương nhiên là không tin.
Thái Nồi Nhỏ khoanh tay, “hừ” một tiếng, “Thôi được rồi, không nói nhiều nữa, hai đứa có thể chia tay không?”
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đều sững lại, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
Thái Nồi Nhỏ cảm thấy gân trên trán mình sắp nổ tung rồi, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: “Vậy có thể giữ khoảng cách không? Ví dụ như không ngồi cùng nhau nữa, đổi chỗ đi, nếu không được thì có thể chuyển lớp.”
Hắn còn chưa nói xong, đã nghe Lâm Hữu chân thành nói: “Thầy Thái, đừng hỏi nữa, thầy cũng biết không thể mà.”
Sự im lặng gượng gạo kéo dài vài giây.
May mà không có giáo viên khác ở đây, chỉ có ba người họ trong phòng.
Thái Nồi Nhỏ chịu thua.
Hắn khó hiểu nhìn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham, “Tôi cũng không hiểu hai em, cứ phải yêu nhau vào năm lớp mười hai mới đủ kích thích đúng không? Nhịn thêm một năm nữa, lên đại học rồi yêu không được à? Các em nói xem… tôi không tóm được thì thôi, đã tóm được rồi còn bắt tôi giả mù à?”
Lâm Hữu nghe vậy mừng ra mặt, cậu biết Thái Nồi Nhỏ không định làm gì họ.
Cậu kéo ghế về phía trước, trông vẻ như sắp bày tỏ nỗi lòng với Thái Nồi Nhỏ, “Thầy Thái này, thầy cũng là người từng trải, khi tình cảm lên ngôi thì đâu ai chống đỡ được. Em cũng không muốn đâu, nhưng tại lão Lục đẹp trai quá…”
Lục Thanh Nham không khỏi mỉm cười.
Thái Nồi Nhỏ giơ chân chặn ghế Lâm Hữu, “Lượn. Tôi không có hứng nghe tình sử của hai em.”
Lâm Hữu đành phải hậm hực ngồi về chỗ, thầm nghĩ Thái Nồi Nhỏ không thân thiện chút nào, chẳng lẽ không cần chú ý đến tâm hồn của học sinh sao?
—
Thái Nồi Nhỏ bất lực nhìn hai đứa học trò quỷ trước mắt.
Hắn không thiên vị hai đứa nhóc này chỉ vì chúng học giỏi, mà hắn dẫn dắt Lâm Hữu và Lục Thanh Nham hai năm, cũng hiểu rõ tình cách của hai người. Lâm Hữu lúc nào cũng nhảy nhót lon ton như con khỉ nhỏ, còn Lục Thanh Nham lại chín chắn quá mức, anh là người có nhiều ý tưởng, cũng giỏi kiên nhẫn, chịu khó bỏ công sức.
Dù hắn muốn chia rẽ, e cũng khó thành công.
Hơn nữa người ta yêu đương cũng không ảnh hưởng đến việc học.
Về tình về lý, hắn đều không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Hắn không muốn xen vào chuyện tình yêu của hai người, mà hắn sợ hai người sẽ chia tay trước khi thi đại học.
Hắn lấy hai tờ giấy trên bàn, đưa Lâm Hữu và Lục Thanh Nham, sau đó đạp vào chân ghế họ, “Đừng ngồi gần thế, cách ra cho tôi. Biết viết kiểm điểm không? Viết tám trăm chữ đi đã.”
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham nhìn nhau, nghe lời hắn ngồi xa ra, không định chống đối Thái Nồi Nhỏ trên miệng núi lửa này.
Thái Nồi Nhỏ nói tiếp: “Hai đứa đều phải cam kết, thi thử không được rớt khỏi năm hạng đầu, một khi tụt khỏi top 5, tôi sẽ gọi điện báo cho phụ huynh hai em. Tôi không quan tâm các em yêu đương, chia tay hay làm gì, nhưng có một vấn đề, nếu khi yêu nhau có vấn đề gì khiến tâm lý sa sút, ảnh hưởng đến tâm trạng, nhớ tìm tôi.”
Lâm Hữu ngơ ngác ngẩng đầu, “Tìm thầy làm gì, thầy tư vấn tình cảm hả?”
Thái Nồi Nhỏ gõ lên đầu Lâm Hữu, “Tôi không tư vấn tình cảm, nhưng tôi có thể tìm tư vấn tâm lý cho các em. Các em nghĩ vì sao lại phải quan tâm chuyện các em yêu nhau như thế? Không phải vì năm nào cũng có đầy người sống dở chết dở vì tình yêu à. Đừng tưởng cứ thành tích tốt là không sao.”
“À.” Lâm Hữu không nhiều chuyện nữa, ngoan ngoãn nằm bò ra bàn viết kiểm điểm.
Thái Nồi Nhỏ nhìn cậu, thấy cậu ngoan ngoãn như vậy cũng đáng yêu, lại không khỏi mềm lòng, “Thôi được rồi, bây giờ em phải dành nửa ngày để học mỹ thuật, thi được top 20 là được.”
Lâm Hữu không khỏi cười trộm, cậu vừa viết kiểm điểm vừa ba hoa với Thái Nồi Nhỏ: “Nồi Nhỏ này, bây giờ em thấy rất may mắn vì mình không chuyển lớp, có chủ nhiệm như thầy đúng là tích đức tám đời.”
Thái Nồi Nhỏ không cảm động chút nào, hắn uống một hớp trà, lạnh lùng nói: “Nhưng gặp học sinh như mấy em lại là tôi xui tám đời.”
—
Thái Nồi Nhỏ nhìn họ viết một hồi, thấy không có gì vui bèn ra ngoài nấu cháo điện thoại.
Hắn vừa ra ngoài, Lâm Hữu đã kéo ghế ngồi cạnh Lục Thanh Nham, ngó đầu sang nhìn Lục Thanh Nham viết kiểm điểm.
Lục Thanh Nham rất giỏi điều chỉnh cỡ chữ, thoạt trông có vẻ rất dài, chữ anh cứng cáp rắn rỏi, phóng to một chút thôi đã có cảm giác chữ kín giấy.
Chữ Lâm Hữu nhỏ hơn một chút, dù cũng rất đẹp nhưng khi cần đếm chữ lại rất thiệt thòi.
Không đến hai phút, Lục Thanh Nham đã viết xong chữ cuối cùng.
Lâm Hữu lại mới viết một nửa, cậu nhìn lướt ra bên ngoài, sau đó đổi bản kiểm điểm của mình sang chỗ Lục Thanh Nham, tròn mắt đợn Lục Thanh Nham viết cho cậu.
“Em không bịa được nữa, em kém môn văn nhất mà.” Lâm Hữu hùng hồn làm nũng.
Kiểm điểm của Lâm Hữu cũng chỉ còn thiếu hai, ba trăm chữ, Lục Thanh Nham viết vài chữ đã xong.
Lâm Hữu tựa lên người Lục Thanh Nham, lấy một quả quýt trong túi áo, vừa nhìn Lục Thanh Nham viết kiểm điểm, vừa bóc quýt sau đó đút cho Lục Thanh Nham một nửa.
Lục Thanh Nham phóng bút như bay, thầm nghĩ, hầu hạ Lâm Hữu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên từ lúc trời đất sinh sôi, Lâm Hữu biết báo hiếu, con cái lớn khôn đúng là hiểu chuyện.
Mặc dù phải trả giá.
Nhưng cũng đáng để kỉ niệm.
Thái Nồi Nhỏ gọi điện xong về văn phòng, hai bản kiểm điểm đã được đặt ngay ngắn trên bàn hắn. Hắn đọc lướt qua, có thể nói là tình cảm chân thành, chữ viết phóng khoáng, còn viết thừa chữ.
Nhưng hắn nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Thái Nồi Nhỏ cười khẩy hỏi Lâm Hữu: “Có bạn trai viết kiểm điểm hộ hay quá nhỉ?”
Lâm Hữu trốn sau lưng Lục Thanh Nham, trông vẻ vô tội như muốn nói “Em không biết thầy đang nói gì hết.”
Nhưng Thái Nồi Nhỏ cũng không bắt bẻ họ, nhìn hai khuôn mặt này hắn đã đau đầu rồi. Hắn nhét hai bản kiểm điểm vào ngăn bàn, xua tay với hai người, “Thôi đi đi, không được về trường trước ngày một tháng chín.”
Lâm Hữu kéo Lục Thanh Nham, co giò bỏ chạy, chạy ra đến cửa còn gào lên: “Tạm biệt thầy Thái, dù nghỉ hè không được mấy hôm nhưng chúc thầy nghỉ hè vui vẻ!”
Lục Thanh Nham cũng bình tĩnh nói: “Thầy Thái, khai giảng gặp lại.”
Hai người nắm tay chạy ngay trước mặt Thái Nồi Nhỏ.
Nhà giáo nhân dân Thái Quốc xoa tóc mình, cứ dạy đám này mãi chắc mình trọc đầu sớm mất thôi.