Dù không chuyển lớp, nhưng ngày nào cũng Lâm Hữu cũng phải tham gia huấn luyện nghệ thuật một buổi. Vậy nên lúc nào bàn cậu cũng trống không, mỗi khi quay sang, Lục Thanh Nham không thấy gương mặt trắng nõn thanh tú của cậu nữa, chỉ còn lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ, màu xanh biếc sum suê, chắn không cho ánh nắng xen vào.
Đến gần hai tháng sau, Lục Thanh Nham vẫn chưa quen với cuộc sống này.
Có những khi trong tiết học, anh bỗng nói với bên cạnh, “Lâm Hữu, cho anh mượn bút.”
Hoặc anh sẽ vô thức vươn tay sang, nghĩ Lâm Hữu ngồi cạnh mình, chỉ cần vươn tay ra là có thể bao trọn bàn tay nhỏ hơn mình một cỡ của Lâm Hữu.
Nhưng lần nào cũng bắt hụt.
Anh chỉ nắm được một luồng không khí.
Lục Thanh Nham thu tay về, nhìn sang bàn Lâm Hữu.
Đến lúc này, anh mới thật sự cảm thấy Lâm Hữu cố gắng hy vọng hai người họ học gần nhau quan trọng đến mức nào.
Còn chưa xa nhau bao lâu, vẫn học cùng một trường, vậy mà anh đã được trải nghiệm nỗi khổ yêu xa.
Cũng không biết những cặp đôi yêu xa nhật đã sống thế nào.
Ỷ mình ngồi cuối lớp, giáo viên không nhìn thấy, Lục Thanh Nham lấy một hộp sô cô la trong ngăn bàn ra. Khác với những hộp sô cô la được tạo hình xinh xắn ngoài hàng, mấy viên sô cô la này có hình thù rất lạ, chắc chắn người làm phải vụng về lắm, trái tim thì xiêu vẹo, lá phong thì dúm dó.
Lục Thanh Nham bóc một viên bỏ vào miệng, ngọt đến nhăn mặt.
Sô cô la này là Lâm Hữu tự tay làm.
Mấy hôm trước anh quanh co ám chỉ với Lâm Hữu, anh vốn nghĩ mình sẽ nhận được sô cô la vào lễ tình nhân, mặc dù tranh chân dung cũng rất tốt, nhưng tất nhiên sô cô la cũng đâu tệ.
Lâm Hữu khịt mũi khinh bỉ, cười nhạo hỏi có phải anh đọc truyện tranh tình yêu học đường nhiều quá không, mà trái tim thiếu nam tràn trề như vậy.
Sáng hôm sau, Lâm Hữu ném một hộp sô cô la cho anh, còn giả vờ lạnh lùng nói với anh: “Tối qua em thấy cửa hàng bánh ngọt tổ chức hoạt động, giảm giá sô cô la thủ công, nên em làm cho anh một hộp.”
Nói xong, Lâm Hữu mím môi, cậu nhìn ra đèn đường ngoài cửa sổ, không chịu nhìn Lục Thanh Nham. Hai tai hơi đỏ, hàng mi run run.
Lục Thanh Nham cầm hộp sô cô la, thoạt trông vẫn bình tĩnh, nhưng lại thầm nghĩ, nếu bây giờ họ không ở phòng học, nhất định anh sẽ đè Lâm Hữu lên tường rồi hôn, sờ thắt lưng Lâm Hữu, cắn môi cậu, hôn đến khi môi cậu rách da, chỉ có thể khóc cầu xin anh.
Lâm Hữu vừa ngại ngùng vừa giả ngầu, thật sự rất phạm quy.
Lúc này Lâm Hữu không ở cạnh anh, Lục Thanh Nham chỉ có thể ăn sô cô la người yêu làm cho bớt nhớ nhung.
Nhưng anh ngậm viên kẹo ngọt lừ, nghe nói đây là sô cô la đen, bèn cảm thấy Lâm Hữu đã lộ hết năng khiếu trong lĩnh vực nấu ăn, đến thứ đơn giản nhất này cũng có thể làm hỏng.
Ăn một viên thôi đã tỉnh cả người.
Còn nâng cao tinh thần, tập trung trí tuệ hơn cà phê.
Diệp Nam Sơn ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy, cậu ta còn muốn xin Lục Thanh Nham một viên.
Dù sao cũng là sô cô la Lâm Hữu tự làm, thật sự rất hiếm hoi, hương vị có kỳ lạ hơn nữa cũng nên nếm thử.
Kết quả Lục Thanh Nham vẫn luôn hào phóng lại nhét hết sô cô la vào ngăn bàn, nhỏ mọn nói: “Không có.”
Diệp Nam Sơn còn muốn nói gì đó, Lục Thanh Nham đã không hề khách sáo lườm cậu ta, “Muốn ăn thì tự tìm đối tượng, đừng tơ tưởng bạn trai người khác.”
Diệp Nam Sơn tức đến mức giơ ngón giữa với anh.
Cậu ta mà có bồ còn cần phải nhìn Lục Thanh Nham ôm ấp yêu đương hả?! Hả?
—
Sau giờ học, buổi huấn luyện của Lâm Hữu hơi quá giờ, Lục Thanh Nham chờ cậu ngoài phòng học.
Nhìn qua cửa sổ phòng học, anh thấy Lâm Hữu đang nghiêm túc vẽ lên bảng vẽ trước mặt. Giờ đã sắp đến mùa hè, Lâm Hữu cởi áo khoác len để sang bên cạnh, cậu mặc áo sơ mi trắng bên trong, đeo cà vạt sọc đỏ sẫm, cùng với chiếc quần dài màu xám, gọn gàng hoạt bát.
Nhưng có lẽ cậu chê cà vạt vướng víu, Lâm Hữu vắt cà vạt lên vai, cực kỳ tùy tiện, cũng ỷ mình đẹp trai, làm vậy lại càng có vẻ đẹp trai, phóng khoáng.
Lục Thanh Nham dán mắt lên vòng eo thon gầy của Lâm Hữu, cả buổi vẫn không chịu dời mắt.
Anh cũng không biết có phải mình nhìn cậu bằng “filter bạn trai” không.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Lâm Hữu đáng yêu.
Hai mươi phút sau, Lâm Hữu mới hoàn thành bài vẽ hôm nay, cậu ra khỏi lớp cùng mấy bạn học mới quan. Cậu là tuýp người đi đâu cũng dễ làm thân, vừa mới vào lớp này hai tháng đã quen với tất cả mọi người, mọi người đều tươi cười tạm biệt cậu.
Lâm Hữu cũng vẫy tay với họ, rồi chạy đến cạnh Lục Thanh Nham.
Mặt cậu dính một vệt màu nước nhỏ màu xanh, vệt màu này dính trên làn da trắng nõn của cậu như giấy dán, nhưng cậu lại không nhận ra.
Lục Thanh Nham lau giúp cậu, thấy hành lang vắng người, anh lại hôn lên má cậu một cái.
Lâm Hữu cũng không chê anh quấn người, hai người nắm tay đi về phía cầu thang.
“Tối nay muốn ăn gì?” Lục Thanh Nham hỏi.
Lâm Hữu nghĩ hồi, đáp: “Takoyaki đi, em muốn ăn cả bánh kẹp nữa, vừa rồi em đói gần chết, trong đầu chỉ còn mỗi đồ ăn.
Hai người bèn đi ăn takoyaki và bánh kẹp.
Con phố sau trường học trải kín những quán ăn và sạp bán đồ ăn vặt, đi vài ba bước là có thể gặp bạn cùng trường. Hiện giờ cũng không còn lạnh như mùa đông nữa, mọi người đứng trên đường thành từng tốp, vừa ăn và nói chuyện.
Nước xốt màu nâu dính bên miệng Lâm Hữu, cậu hào hứng kể cho Lục Thanh Nham nghe những chuyện xảy ra trong giờ vẽ hôm nay.
Hơn nửa lớp họ đều là Omega, không biết hôm nay có con thiêu thân bay từ đâu vào, cực kỳ lớn, vỗ cánh phành phạch, bay lung tung trong lớp, cả đám Omega sợ tái mặt, tiếng hét liên tục vang lên.
“Nhưng vậy thì cũng không sao, ai dè lúc em quay đầu lại, hai Alpha ngồi cạnh tường cũng đang trốn sau bàn.” Lâm Hữu tỏ vẻ không đỡ nổi, “Cuối cùng em đảnh phải trèo lên bàn bắt con thiêu thân đó xuống. Không phải em nói chứ Alpha mấy anh tâm lý yếu ớt quá đó.”
Alpha Lục Thanh Nham nằm không cũng dính đạn, anh thấy mình cực kỳ vô tội, anh có sợ côn trùng đâu.
“Đúng rồi, Thái Nồi Nhỏ nói với các anh chuyện học thêm vào hè chưa?” Lâm Hữu hỏi.
“Nói rồi, nghỉ hè lớp mười một chỉ có hai tuần, còn rất sáng tạo nữa, tháng bảy cho nghỉ một tuần, tháng tám nghỉ thêm một tuần, thật sự rất sáng tạo.” Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn Lâm Hữu, “Em thì sao, có học thêm không?”
Lâm Hữu đang muốn nói chuyện này với anh đây.
Lâm Hữu ăn vội chiếc bánh kẹp cuối cùng xong, cậu nuốt bánh, rồi mới thong thả, bình tĩnh nói: “Chuyện thế này, bọn em đổi thời gian tập huấn bất ngờ. Anh biết đó, nghỉ hè lớp nghệ thuật phải ra ngoài tập huấn.”
Huấn luyện của lớp nghệ thuật không tổ chức trong trường, mà đến một cơ sở huấn luyện ở ngoại thành tập luyện khép kín. Chỗ đó non xanh nước biếc, nhưng vô cùng vắng vẻ, đi cả ngày không thấy nổi bóng người, đến wifi cũng chập chờn lúc có lúc không.
Lục Thanh Nham bỗng có linh cảm không lành, anh nhớ thời gian tập huấn của lớp nghệ thuật năm ngoái chỉ kéo dài một tháng, một tháng còn lại vẫn học văn hóa tại trường.
Anh hỏi: “Thay đổi thế nào?”
Lâm Hữu nhìn ra đằng xa, giọng càng lúc càng nhỏ: “Năm nay bọn em tập huấn hai tháng, chỉ được nghỉ mười ngày. Vậy nên không tham gia học thêm với các anh được.”
Lục Thanh Nham mặt mày vô cảm bóp nát hộp giấy trong tay.
Lâm Hữu chột dạ quay đầu đi.
Mấy hôm trước cậu còn thề non hẹn biển với Lục Thanh Nham, cùng lắm tập huấn nghệ thuật chỉ một tháng, họ còn hơn một tháng để ở cạnh nhau. Không thiệt.
Ai biết được hôm nay kế hoạch lại thay đổi?
“Ngày nào đi?” Lục Thanh Nham hỏi.
Giọng Lâm Hữu nhỏ như muỗi kêu: “Ngày 5 tháng 7.”
Cũng tức là vừa thi cuối kỳ xong sẽ đi ngay.
Lục Thanh Nham vươn tay đè lên môi Lâm Hữu, lau vệt nước xốt giúp cậu.
Anh ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Bây giờ phản đối em học nghệ thuật còn kịp không? Hay là em nghĩ lại đi, học công nghệ cũng tốt mà.”
Lâm Hữu lập tức lắc đầu, cười hì hì, cậu nhảy lên hôn mấy cái lên mặt Lục Thanh Nham, bắt đầu dỗ dành Lục Thanh Nham như kẻ chuyên lừa tình: “Trong kỳ tập huấn bọn em cũng được nghỉ mà, lúc nào nghỉ em về thăm anh ngay.”
Lục Thanh Nham bị cậu dỗ đến chán sống, cực kỳ tuyệt vọng, rồi lại được Lâm Hữu hôn đến không thể ngăn khóe miệng mình nhếch lên.
Anh và Lâm Hữu cùng về trường. Lục Thanh Nham nghĩ mình hết thuốc chữa thật rồi, suốt đời không thoát khỏi bàn tay Lâm Hữu.
Đến khi vào khu phòng học, hai người họ lên tầng, mỗi người vào một tòa khác nhau.
Một người đến phòng tự học, một người về lớp vẽ tiếp.
Nhưng chưa đi được bao xa, họ lại không hẹn mà cùng dừng lại, quay người nhìn đối phương.
Lâm Hữu mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng áo khoác len màu xám, cậu đứng trên cầu thang, ánh đèn rọi xuống đôi chân thon dài, làn da trắng nõn, ngón tay đặt trên lan can thon dài, tựa như một cậu bé xinh xắn bước ra từ truyện tranh.
Cậu nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện trên má, như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ, ngọt như muốn nung chảy trái tim Lục Thanh Nham.
Lâm Hữu ném một nụ hôn gió cho Lục Thanh Nham nói: “Tối đợi em cùng về nhé.”
Sau đó mới lon ton chạy lên lớp.
Lục Thanh Nham đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới bất lực mỉm cười, đi về phía phòng học.
—————–