Lâm Hữu ở lại nhà Lục Thanh Nham đến mùng tám. Ban đầu cậu còn nghĩ, cậu với Lục Thanh Nham yêu nhau chẳng khác nào ở gần chùa được ăn lộc Phật.
Thử hỏi, trên đời này có mấy cặp yêu nhau có thể chung sống hợp pháp ngay trước mắt bố mẹ?
Nhưng hai người họ thì được.
Nhà họ Lục rất chào đón cậu sang ở, sáng nào Liễu Triêm cũng chuẩn bị bữa sáng cho cậu, còn bảo Lục Thanh Nham đưa cậu đi mua đồ ăn vặt.
Lâm Hữu vừa gặm kem vừa chỉ huy Lục Thanh Nham rửa quả anh đào, cực kỳ đắc chí, cảm giác cuộc sống của mình như đã hack được vậy.
Học hành thuận lợi, yêu đương suôn sẻ, gia đình êm ấp.
Nếu các buổi chiều không cần làm đề thi, cuộc sống của cậu càng mỹ mãn hơn.
Nhưng vừa ở nhà học Lục được mấy ngày, Lâm Hữu đã xấu hổ, tức giận đến mức muốn kéo vali về nhà.
Tất cả là tại Lục Thanh Nham.
Mấy hôm đầu yêu nhau, Lục Thanh Nham còn giả vờ làm người tử tế, chỉ ôm hôn cậu một chút rồi thôi.
Hai người họ đóng cửa phòng cùng làm bài tập, Lục Thanh Nham cũng chỉ ôm cậu trên đùi, giúp cậu học thuộc bài văn cậu học mãi không được.
Dù Lâm Hữu cảm thấy ngồi trong lòng người khác rất tổn thưởng hình tượng cool ngầu của mình, nhưng Lục Thanh Nham đeo kính thật sự rất đẹp trai. Rõ ràng ánh mắt ngậm cười, nhưng anh vẫn tỏ vẻ nghiêm túc bắt cậu học bài, khiến cậu mê mẩn quên đường về, nào còn chữ văn thơ nào trong đầu, nói tới nói lui chỉ thuộc một câu: “Quân tử như ngọc, như cắt như mài, như gọt như giũa.”
Thậm chí cậu còn chủ động ôm Lục Thanh Nham hôn mấy lần, sờ soạng ngực Lục Thanh Nham qua lớp áo, suýt sáo với Lục Thanh Nham như đứa nhóc lưu manh.
Rõ ràng cậu đang ngồi trên đùi người ta, lại nhẹ nhàng nâng cằm Lục Thanh Nham, hỏi: “Tiểu công tử nhà nào đây, đẹp trai thế này, năm nay bao tuổi rồi, đã gả cho ai chưa?”
Ánh mắt phía sau lớp kính của Lục Thanh Nham sầm xuống, hai hốm nay anh đã nhẫn nhịn không đụng vào Lâm Hữu, không ngờ Lâm Hữu lại tán tỉnh anh trước.
Nhưng anh vẫn phối hợp diễn với cậu, anh cầm tay Lâm Hữu lên hôn, khẽ nói: “Mấy hôm trước vừa được gả rồi, gả cho Lâm Tam Lang.”
Lâm Tam Lang bị chọc ngược lại, hai tai đỏ bừng.
Cậu ngơ ngác nhìn Lục Thanh Nham một lát, không dám ghẹo bừa nữa, vội vàng cầm bút lên làm bài.
Nhưng Lục Thanh Nham không chịu tha cho cậu, anh cúi xuống hôn cậu thì thôi, ngón tai thon dài còn với vào trong áo Lâm Hữu, dùng sức vừa phải xoa nắn eo cậu.
Chiếc bút bi trên tay Lâm Hữu rơi cạch xuống đất, lăn vào góc phòng.
Lục Thanh Nham hôn môi cậu một lát, sau đó hôn xuống gáy Lâm Hữu.
Mấy hôm nay Lâm Hữu chỉ dán miếng ngăn cách, dù mùi hương sau cổ rất nhạt, nhưng với độ nhảy cảm của Lục Thanh Nham, khi lại gần, anh vẫn có thể gửi rất rõ mùi hoa lan tỏa ra từ đó.
Mỗi lần anh hôn nơi này, làn da rất mỏng đó lại ửng đỏ, mùi hoa lan cũng dần nồng đậm hơn.
Mỗi lần Lục Thanh Nham hôn tuyến sinh dục của cậu, Lâm Hữu đều nhũn chân.
Cậu cũng không rõ lý do vì sao, mỗi khi răng nanh của Lục Thanh Nham nhẹ nhàng cọ qua tuyến sinh dục của cậu, cậu sẽ run rẩy. Nhưng không phải vì sợ hãi, mà là căng thẳng xen cùng với hưng phấn, mỗi tế bào trong cơ thể cậu đều đang run rẩy, kêu gào muốn được pheromone khác vỗ về.
Lục Thanh Nham khẽ cắn lên vùng da đó.
Anh đặt răng nanh lên làn da mềm mại kia, mùi hoa lan thoang thoảng trong khoang miệng, anh chỉ cần cắn thêm chút nữa thôi sẽ chọc thủng làn da rất mỏng đó, cắn vỡ tuyến sinh dục bên dưới da cậu, khiến cơ thể Lâm Hữu, từ trong ra ngoài, đều nhuốm mùi anh.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn buộc mình thả ra.
Anh khẽ nói bên tai Lâm Hữu: “Tiểu Hữu, em không biết anh muốn đánh dấu em đến mức nào đâu.”
Lục Thanh Nham hôn đến mức Lâm Hữu không dám cử động, nhưng vẫn rất to gan.
Dù cậu đã làm Beta mười bảy năm, nhưng vẫn biết kiến thức sinh lý cơ bản.
Đương nhiên cậu biết AO dấu hiệu là thế nào, dấu hiệu rồi, họ sẽ vô cùng thân mật dù kết hôn hay không, còn vững chắc hơn giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng cậu không nghĩ sẽ có ngày mình với Lục Thanh Nham lại chia tay, đánh dấu sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác biệt.
Thế là, cậu vô tư nói với Lục Thanh Nham: “Vậy thì đánh dấu đi. Chẳng lẽ sau này anh còn chia tay với em chắc?”
Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu bằng ánh mắt kỳ lạ, anh nhận ra cậu nói thật.
Mặt Lâm Hữu ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo, đơn thuần, hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói chuyện long trời lở đất thế nào.
Lục Thanh Nham híp mắt, nghĩ đến mớ kiến thức sinh lý nát bươm của Lâm Hữu, để chắc chắn hơn, anh bèn hỏi: “Em có biết đánh dấu phải làm gì không?”
“Biết chứ.” Lâm Hữu nhanh nhảu đáp: “Không phải anh muốn cắn gáy em sao? Không sao mà, em không sợ đau đâu.”
Cậu vỗ vai Lục Thanh Nham, ra vẻ anh trai tốt, “Anh muốn cắn thì cứ cắn, em không bỏ rơi anh đâu, anh không cần lo sau này không chắc chắn…”
Biết ngay….
Lục Thanh Nham không biết mình nên khóc hay cười.
Anh nghĩ một lát, mở máy tính.
“Cái em nói là đánh dấu tạm thời, có thể đánh dấu lên người Omega ký hiệu tạm thời của Alpha, mấy ngày sẽ hết tác dụng.” Lục Thanh Nham vừa tìm video giảng giải về sinh lý trong máy tính, vừa nói: “Còn đánh dấu vĩnh viễn thì không chỉ có vậy. Nhìn em là biết trước đây không học hành tử tế.”
Lâm Hữu tò mò xem video.
Trước đây, hầu hết các giờ sinh lý cậu đều lăn ra ngủ. Một Beta như cậu hoàn toàn không quan tâm AO phải làm gì với nhau, huống chi học trên lớp cũng không có video, chỉ có đống sách vở khô khan, còn không vui bằng gấp máy bay.
Video trong máy tính đã bắt đầu chạy, trên màn hình không có người thật, mà là hai nhân vật hoạt hình, một người được dán chữ A, một người dán chữ O.
Lâm Hữu chớp mắt, chuẩn bị học tập nghiêm túc, cậu bỗng phát hiện chibi A kia đè chibi O lên giường.
Lâm Hữu: “?”
Lục Thanh Nham dựa sát vào lưng cậu, ghé đầu lên vai cậu. Anh dán miệng vào tai cậu, vừa xem video vừa giải thích.
“Đánh dấu hoàn toàn là phải mở khoang sinh sản của Omega.” Lục Thanh Nham vừa nói, vừa nhẹ nhàng ấn lên bụng Lâm Hữu, biểu cảm và giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, nhưng những lời nói ra lại hoàn toàn khác hẳn: “Trước khi đánh dấu, anh phải lên giường với em, hôn khắp cơ thể em, khiến em thích anh. Dù em có khóc lóc cầu xin thế nào, anh cũng không thể dừng lại, đến khi em mở khoang sinh sản vì anh.”
Giờ thì Lâm Hữu hiểu rồi.
Cậu hoang mang không biết phải làm gì, bèn giơ tay muốn tắt video, nhưng Lâm Hữu lại bắt tay cậu về.
Cậu không dám nhìn Lục Thanh Nham nữa.
Cậu nhạy bén cảm giác nụ cười trên mặt Lục Thanh Nham càng lúc càng nhạt, rõ ràng không có biểu cảm gì, ánh mắt lại hung ác như thú hoang, như thể muốn nuốt chửng cậu.
Lục Thanh Nham nói tiếp, giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh, “Anh phải tạo kết trong cơ thể em, sau đó cắn lên gáy em, cắn thật sâu, đến khi để lại một vết răng vĩnh viễn không thể biến mất tại đó. Như vậy mới là đánh dấu.”
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lâm Hữu, rất khẽ.
“Mà sau đó, rất có thể em sẽ mang thai. Nơi này sẽ phồng lên, sẽ có một em bé trong đó, là con của anh.”
Lâm Hữu hoàn toàn chết máy.
Cậu sai rồi, trước đây cậu không nên gấp máy bay trong tiết sinh lý.
Cậu thấy Lục Thanh Nham bây giờ hơi đáng sợ, bài giảng sinh lý nghiêm túc như vậy, anh lại miêu tả thành phim con heo.
“Giờ còn muốn anh đánh dấu không?” Lục Thanh Nham thu lại dục vọng trong mắt, lịch sự hỏi Lâm Hữu, tựa như một thầy giáo dịu dàng kiên nhẫn hỏi học sinh đã hiểu bài chưa.
Lâm Hữu lắc đầu như trống bỏi?.
Cậu không dám ở cùng phòng với Lục Thanh Nham nữa, hốt hoảng nhảy xuống khỏi đùi anh, chuồn thẳng ra ngoài.
Tối hôm đó, mãi đến lúc ngủ, Lâm Hữu vẫn tránh Lục Thanh Nham.
Nhưng có lẽ ngày nghĩ thế nào, đêm mơ thế đó.
Sau khi lên giường, Lâm Hữu mơ một giấc mơ cực kỳ không lành mạnh, nhân vật chính còn là cậu và Lục Thanh Nham.
Giống như chiếc video hoạt hình đó, Lục Thanh Nham đè cậu lên giường, làm thế này rồi làm thế kia, cuối cùng cậu còn cho Lục Thanh Nham đánh dấu hoàn toàn như lời anh miêu tả, khắp cơ thể thấm đẫm mùi hương của Lục Thanh Nham.
Sau khi tỉnh dậy, Lâm Hữu thấy cực kỳ bất ổn, nằm trên giường hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mà chết dở là, cậu đỏ mặt nhìn vào trong chăn, sau đó lẳng lặng bò dậy, vào phòng vệ sinh bên cạnh giặt quần lót.
May mà lúc này vẫn còn sớm, nhà họ Lục mới chỉ có Liễu Triêm ngủ dậy.
Mà chưa đến tám giờ, Liễu Triêm sẽ không lên gọi họ, phòng ngủ của Lục Thanh Nham và Lục Bắc Danh lại có phòng vệ sinh riêng, không ai đến phòng vệ sinh nhỏ này.
Lâm Hữu sốt ruột muốn tiêu hủy bằng chứng, nếu không sợ bị phát hiện, cậu chỉ muốn vứt luôn cái quần này đi.
Nhưng có lẽ hôm nay cậu cực kỳ xui xẻo.
Mới giặt được một nửa, Lâm Hữu đứng dậy thở dốc, cậu nhìn về phía cửa, thây một người đang mặc đồ ngủ màu đen không biết đã đứng cạnh cửa từ lúc nào, anh khẽ cười, không biết đã nhìn cậu bao lâu.
Lâm Hữu sợ đến suýt mất hồn.
Cậu vô thức muốn giấu bằng chứng phạm tội trên tay đi, nhưng tay cậu dính xà phòng, không biết phải giấu đi đâu, chỉ có thể lúng túng rụt tay lại.
Lục Thanh Nham nhìn đủ rồi, anh đi qua, tiện thể đóng cửa.
Chỉ còn lại anh và Lâm Hữu trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, lúc này vẫn còn sớm, hai người đều không phun thuốc ngắn cách, mùi tuyết tùng của Alpha và hoa lan của Omega tràn ngập trong căn phòng chật hẹp.
Anh càng lại gần, Lâm Hữu càng lùi lại, đến khi lưng cậu dán lên gạch men lạnh lẽo, không còn đường lui.
“Em vừa giặt cái gì?” Lục Thanh Nham trầm giọng hỏi.
Lâm Hữu nhắm mắt, bất chấp nói: “Không phải anh thấy hết rồi hả?”
Lục Thanh Nham bật cười.
Đương nhiên anh biết, từ lúc Lâm Hữu đổ xà phòng ra anh đã đứng đây rồi.
Anh cúi đầu hôn Lâm Hữu, vừa hôn vừa hỏi: “Tối qua em làm chuyện xấu xa gì à? Mơ thấy anh?”
Lâm Hữu không nói gì, vùi đầu thấp hơn.
Lục Thanh Nham lại hỏi: “Trong mơ anh cũng hôn em thế này?”
Lâm Hữu nghe anh hỏi, vừa xấu hổ vừa bực minh, cơn tức lập tức dồn lên.
Nhưng cậu sợ Liễu Triêm ở dưới nhà nghe thấy, chỉ dám hét rất nhỏ, “Lục Thanh Nham, buông tay ra cho ông, đủ chưa thế?”
Lục Thanh Nham nào có chuyện nghe cậu.
“Không buông.”
Lục Thanh Nham dồn Lâm Hữu vào góc tường, thân hình cao lớn chắn kín trước mặt Lâm Hữu, dỗ dành lừa cậu gọi mình là “Anh trai”.
Anh dịu dàng trao đổi với Lâm Hữu, “Em gọi một tiếng, anh sẽ thả em ra.”
Cực kỳ giống tên sói xám dụ dỗ cậu bé quàng khăn đỏ.
Lâm Hữu cũng cực kỳ tức giận.
Trong mơ, tên xấu xa này cũng lừa cậu gọi anh là anh trai, tỉnh dậy rồi tên xấu xa này vẫn bắt cậu gọi anh trai!
Đậu má, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.
Nhưng cậu nhìn đồng hồ, còn mấy phút nữa sẽ đến tám giờ, không ra ngoài nữa, Liễu Triêm sẽ lên gọi họ.
Nếu cậu không chịu thua, chắc chắn tên xấu xa Lục Thanh Nham này không tha cho cậu.
Cậu giãy giụa vài lần, cuối cùng đành khuất phục rũ mắt, không nhịn Lục Thanh Nham, rặn ra một câu: “Anh ơi.”
Lục Thanh Nham nghe cậu gọi, biểu cảm bỗng trở nên kỳ lạ.
Lâm Hữu cúi đầu đứng trước anh, trong nắng sớm, thậm chí anh có thể thấy rõ lông tơ rất mảnh trên da Lâm Hữu, Lâm Hữu rất trắng, chỉ cần cắn nhẹ thôi cũng để lại vết đỏ.
Anh biết.
Nhưng anh vẫn thở dài, chậm rãi lùi lại.
Anh chán nản về phòng uống nước lạnh, mới sáng sớm đã phải dập lửa.
Cũng không biết câu “anh ơi” này, anh đang trừng phạt Lâm Hữu hay chính mình.
Lúc ăn sáng, Lâm Hữu nhất quyết ngồi chỗ xa anh nhất.
Cậu vừa vùi đầu ăn sáng, vừa khóc không ra nước mắt tính xem mấy ngày nữa bố mẹ mới về đây đón cậu về nhà.
Cậu sai rồi, sống chung sớm quá không hạnh phúc đâu.