Trần Thuật là gay, con non của nhân loại y còn không yêu, đã tự giác buông tay sứ mệnh sinh sản truyền thừa, càng đừng nói đến chó con, nhưng mẹ y là nhân sĩ yêu chó, ba con chó trong nhà, hai con trong đó vẫn là hai của nợ EQ IQ đều thấp không rời tay được, ngẫu nhiên ba y không ở nhà, y lại không hay ho trở về, liền không tránh được cũng phải giúp mẹ y dắt chó đi dạo.
Hai con Husky không rời tay được kia y chưa bao giờ dắt đi ra, ba đứa nhìn nhau càng nhìn càng ghét, mẹ y cũng lo lắng sẽ phát sinh trường hợp người chó cắn nhau, chung quy con trai mình đã sắp ba mươi, ở bên ngoài đánh nhau với chó, dù có thắng cũng không tính là chuyện gì sáng rọi.
Vì thế Trần Thuật phụ trách dắt lão đại trong nhà đi dạo, đứa con cả chân chính của mẹ y, Teddy*.
(*Teddy: Giống chó Poodle)
Con Teddy này tên là Bia, đến nhà bọn họ sớm nhất, cũng được mẹ y cưng chiều nhất, ở trước mặt mẹ đại nhân lăn lộn được còn tốt hơn cả Trần Thuật, áo len mặc trên người nó này đều là mẹ y tự tay đan, lần trước Trần Thuật có đãi ngộ bậc này, còn là hồi học Tiểu học đâu, sau này đều là mua. Chẳng qua Trần Thuật xem cái áo len thủng lỗ chỗ trên người Bia, cũng không quá hâm mộ, thỉnh thoảng lúc dắt nó đi dạo, cũng tương đối đồng tình nó, cứ luôn cảm giác một thân quần áo này của Bia đứng ở giữa đám chó, có chút ảnh hưởng đến hình tượng cẩu sinh...
Bia được mẹ y nuôi hai năm, chỉ số thông minh tương đương với Trần Thuật được mẹ nuôi đến khi mười tuổi, đã tự giác tiến hóa thành một con chó bớt lo, biết người làm mẹ sơ ý không đáng tin, hết thảy đều phải dựa vào chính mình. Lại là con cả trong nhà, muốn làm tấm gương đi đầu cho hai đứa em trai Husky khờ dại, cho nên trên cơ bản Bia vẫn là ngoan, Trần Thuật hôm nay cũng sơ suất, đi hai vòng quanh quảng trường nhỏ ở dưới lầu nhà mẹ y, mắt thấy Bia chui vào bụi cỏ nghếch chân sau giải quyết, y cũng liền phi lễ chớ nhìn đi tìm chỗ hút thuốc.
Hút xong hai điếu thuốc, móc tờ giấy quảng cáo mẹ y nhặt được gấp thành túi con ra, chấn hưng tinh thần chuẩn bị đi xúc phân, lại đột nhiên phát hiện, không thấy Bia!
Không ở chỗ vừa rồi đi giải quyết!
Trần Thuật lúc đầu còn chẳng vội vàng gì, trước kia cũng từng xảy ra chuyện tương tự, chưa kịp làm gì Bia đã tự mình chạy về nhà, y thậm chí cũng chưa sốt ruột tìm, trước tiên không chút hoang mang xử lý "sản phẩm", sau đó mới chậm rãi gọi vài tiếng: "Bia, Bia?"
Giọng Trần Thuật rất dễ nghe, tuy rằng vài năm nay làm một quản lý tiêu thụ, bị nhuộm đẫm không ít thuốc lá cùng rượu, thế nhưng trong giọng y tự mang một chút lười nhác, ngạo mạn, khiến cho thanh âm cũng có vẻ quý xờ tộc.
Vì thế người đi qua bên cạnh nghe y kêu, ba năm lần liền thỉnh thoảng có vài vị đi lên hỏi: "Bia gì? Bán thế nào?"
Trong lòng Trần Thuật trúng một mũi tên, nghĩ cái tay nghề đặt tên này, mẹ y xem như đã đạt đến đỉnh cao, Bia là lão đại nhà bọn họ, hai con Husky phía sau, phân biệt gọi là Cola cùng Nước Khoáng... Còn may ba con này là tách ra dắt đi dạo, nếu không y kêu thành một chuỗi, không chắc sẽ có người lại đây đối vế dưới cho y: Lạc rang hạt dưa cháo bát bảo?
Tìm hai vòng, không thấy bóng dáng Bia, Trần Thuật có điểm hoảng. Tuy rằng y cũng là con ruột, nhưng địa vị ở gia đình rành rành ra đó, trước mắt Bia chính là được sủng ái hơn y nha, giờ nếu là mất, đừng nói mẹ, ba y phỏng chừng cũng sẽ không tha cho y. Giữa trời lạnh, Trần Thuật đổ mồ hôi, lãnh tĩnh suy nghĩ một chút, mau chóng về nhà, chỉ số thông minh của Bia vẫn còn đó, có lẽ đã tự mình trở về!
Quả nhiên đi vòng qua bụi cây trọc bẹp do mùa đông, còn chưa tới cửa tòa nhà, Bia đã vui vẻ nhào về chỗ y, Trần Thuật buông lỏng, không mất là tốt rồi, miệng lại mắng lên: "Mày chạy đi đâu, còn có thể để người bớt lo chút không? Mày nói mày cũng lớn rồi, sao còn như vậy..."
Lời còn chưa dứt, Bia bổ nhào vào dưới chân y, một tên khác cũng bổ nhào tới trước mặt y, hai tay bắt lấy vai y.
Trần Thuật bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn, tên này cao không kém y bao nhiêu, có lẽ còn khỏe hơn một chút? Gương mặt rất đẹp trai rất anh khí còn rất kiên cường, tóc phi thường ngắn, khiến khuôn mặt thêm vài phần mạnh mẽ. Gương mặt này hiện tại lộ ra đỏ ửng tỏa ra hơi nóng, cách lại gần, dứt khoát đã sắp dán đến trên mặt Trần Thuật, trong lòng Trần Thuật yên lặng cho bảy điểm, bộ dạng tuy rằng rất đẹp trai, nhưng quá mãnh liệt, đối với khoản này hứng thú của y không lớn, mang theo cũng không đủ chim nhỏ nép vào người...
"Chó anh à chó anh à? Có phải chó anh hay không?" Trần Thuật ở bên kia còn đang nghĩ lung tung, tên này đã đổ ập xuống kêu to một trận, sắp cắn lên rồi.
Trần Thuật nghe cách dùng từ của cậu ta, nhíu nhíu mày, trước tiên cúi đầu nhặt dây thừng của Bia lên, yên lặng lùi về sau một bước, không vui mở miệng: "Nói thế nào đâu, ai chó chứ?"
"Có phải chó, của, anh không?" Người trẻ tuổi kia tức giận đến mức âm thanh cũng không liền mạch.
"Nha, giờ thì đúng rồi, phải mang theo cả chữ "của" chứ." Trần Thuật cười, phủ nhận: "Không phải, không phải chó của tôi."
"Không phải?" Người trẻ tuổi sửng sốt, lập tức lại kêu lên: "Không có khả năng! Tôi đã đuổi nó hồi lâu, rõ ràng thấy nó chạy về phía anh, lại nói không phải chó của anh, anh nhặt dây thừng buộc nó làm gì?"
"Cậu kêu cái gì nha." Trần Thuật thầm nhủ giọng đứa nhỏ này thật đúng là dễ nghe, thật tuổi trẻ thật sáng ngời mà. Y vừa thấy thái độ này của người ta liền biết khẳng định là Bia làm ra chuyện xấu gì, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, vì bảo trì ưu thế khi đàm phán, lúc càng vô lý thì càng phải ngạo mạn, y phi thường bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: "Xác định không phải chó của tôi, nhưng cậu có chuyện gì có thể nói với tôi, là chó của mẹ tôi."
"..." Người trẻ tuổi vừa rồi còn khí thế hùng hổ, hiện tại đột nhiên cứng họng, trừng mắt nhìn, một câu cũng không nói ra được!
Trần Thuật cũng kỳ quái, rà ra đa lên lên xuống xuống đánh giá, chủ động hỏi: "Nó cắn cậu?" Đối phương mặc rất kín, nói vô nghĩa, dù sao trời lạnh như vậy, chỉ có mặt cùng tay lộ ở bên ngoài, một chút vết thương cũng không có.
"Nó!" Người trẻ tuổi đỏ mặt trướng đầu.
"Cắn chó nhà cậu?" Trần Thuật lại nhìn phía sau người trẻ tuổi xem, không có đương sự khác hay chó khác mà.
"Nó!" Người trẻ tuổi đầy mặt khuất nhục.
"Tiểu trên xe cậu?" Trần Thuật đành phải lại đoán.
"Còn quá đáng hơn thế!" Người trẻ tuổi đầy mặt bi phẫn kéo quần bò mình một chút, chỉ ống quần nói với Trần Thuật: "Tự anh xem đi!"
Trần Thuật theo hướng ngón tay hắn nhìn nhìn, một mảnh nhỏ chất lỏng cực kỳ không rõ ràng, nếu không nói còn thật không phát hiện được, này mẹ nó không phải là nước tiểu đi – ý tưởng vừa lóe lên một cái, trước khi kịp xấu hổ y đã cười ầm lên không thể ức chế: "Ha ha ha ha ha ha, cậu, cậu, nó, nó, nó gì kia cậu? Ha ha ha ha ha..."
Xem Trần Thuật cười tới ngửa tới ngửa lui, người trẻ tuổi cũng thiếu chút nữa banh không trụ, xém chút nữa liền cùng bật cười, may mà cuối cùng nghĩ tới mình chính là người bị hại, mẹ, chuyện này nếu không phải phát sinh trên chính người mình, vậy xác thực là rất buồn cười, chỉ mới nghe người ta mắng qua: "Thật xui xẻo!*", nhưng bị chó không thể miêu tả gì kia, không biết đã có ai từng bị chưa!
(Nguyên văn là 哔了狗了: Tất liễu cẩu liễu, nghĩa là "Thật xui xẻo!", cái này word by word ra là bị chó kia gì gì)
"Anh cười cái gì!" Người trẻ tuổi lớn tiếng ồn ào: "Cười cái gì, cười cái gì!"
"Xin lỗi xin lỗi." Trần Thuật liên thanh giải thích, sau đó không thể nhịn được lại cười, vừa cười vừa nói: "Tôi không nhịn được... Thật sự là... Rất xin lỗi..." Trần Thuật cười không chỉ là một mảnh chất lỏng kia, chủ yếu bởi vì y nhịn không được tưởng tượng ra quá trình hình thành phiến chất lỏng kia, Bia mặc áo len hoa ở trong gió lạnh run run rẩy rẩy bộ lông, một bộ dáng gà bệnh, Trần Thuật vừa nghĩ đến con chó con này dám giương oai trên người một tên đàn ông to con ước chừng đến mét tám, liền không khống chế được thần kinh cười của mình!
"Anh trông chó thế nào, quản chó thế nào, giáo dục chó như thế nào vậy!" Người trẻ tuổi thấy y cười đến bả vai run run, càng phi thường tức giận: "Chó của anh làm ra loại sự tình này, anh là người chịu trách nhiệm chủ yếu!"
Trần Thuật thật vất vả nhịn cười, tiếp tục giải thích: "Thực xin lỗi, xin lỗi."
"Xin lỗi có ích lợi gì!" Người trẻ tuổi rít gào.
"Kia," Trần Thuật chỉ về một hướng: "Đi về bên kia có cửa hàng giặt là, tôi đem quần cậu đi giặt..." Y nói chưa xong nhịn không được lại cười, "A ha ha ha, xin lỗi xin lỗi, ha ha ha, tôi không cười, thật không cười... Ha ha ha... Quần... Giặt một chút..."
"Anh người này!" Người trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi nhìn y, tuy rằng cậu vốn giận dữ, nhưng cũng không giận đến mức như vậy, vẻ mặt kia của Trần Thuật mới chính thức chọc giận cậu: "Anh có chút lòng đồng tình nào không vậy? Có chút ý thức trách nhiệm nào không?"
Trần Thuật cố nín cười, thầm nói tôi nửa năm nay còn phải dựa vào chuyện cười này sống, còn muốn lòng đồng tình làm cái gì, chẳng qua ý thức trách nhiệm vẫn là muốn có, y lại xin lỗi thêm một lần, một tay kéo con chó gây chuyện, một tay kéo người bị hại, muốn đi cửa hàng giặt là.
Đi không được hai bước, người bị hại đứng lại, ngại ngùng nói: "Không được..."
"A?" Trần Thuật sửng sốt, không hiểu ra sao.
"Tôi..." Người trẻ tuổi do dự một chút, nhăn mặt nhíu mày nói: "Tôi chỉ mặc một cái quần này, đến chỗ đó đi giặt, cởi ra bên trong tôi liền..."
"Trời ạ, giữa mùa đông này cậu ngay cả cái quần ấm cũng không mặc? Trần Thuật chấn kinh.
Người trẻ tuổi lần đầu tiên lộ ra nụ cười, cười đến còn rất có vài phần tự hào: "Người trẻ tuổi ai mặc cái kia."
Trần Thuật đánh giá cậu ta: "Cậu bao lớn?"
"Hai lăm."
Trần Thuật gật gật đầu: "Ừm, cậu lại phóng túng năm năm, đến ba mươi tuổi bị đông liền thành thật!" Y thò tay móc ví tiền, đề ra phương án giải quyết thứ hai, "Kia vậy đi, tôi đưa cậu năm mươi... đưa cậu một trăm đi, cậu về nhà đổi cái quần sau đó tự mình đi giặt, cậu xem như vậy được không?"
"Anh người này!" Người trẻ tuổi lại gấp: "Tôi cũng không phải lừa tiền của anh!"
"Tôi cũng đâu nói cậu lừa tôi!" Trần Thuật lại nói: "Cậu nếu là thật lừa tôi khẳng định liền nói quần này của cậu là limited, bắt tôi đền quần."
"Quần của tôi đúng là limited!" Người trẻ tuổi gào một tiếng, tủi thân vô cùng, "Nhưng cái này không phải vấn đề có được không, vấn đề mấu chốt là anh dắt chó đi dạo lại không nghiêm túc trông nó, rất không có trách nhiệm, làm bẩn quần là chuyện nhỏ, nếu tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, anh chịu trách nhiệm được sao!"
Trần Thuật vốn đã hoãn được không sai biệt lắm, nghe lời này lại chạm vào thần kinh cười, cười ha ha: "Này... Ha ha ha ha, cái này nói từ góc độ sinh vật học ấy mà, ha ha ha ha... Nó với cậu là sẽ không tạo thành hậu quả gì... Ha ha ha ha!"
"Khốn kiếp! Mẹ nhà anh!" Người trẻ tuổi tức giận, rốt cuộc không nhịn được mắng chửi người: "Anh nói kiểu gì vậy!"
Trần Thuật vẫn cười đến không kiềm chế được: "Ha ha ha ha... Tôi, tôi đang nói đạo lý với cậu mà... Chuyện này ấy... Ha ha ha ha! Hai bên đều là nam – đực... Ha ha ha.. Chẳng qua tôi sẽ chịu trách nhiệm... Tôi giặt quần cho cậu... Ha ha ha..."
"Anh!" Người trẻ tuổi trừng Trần Thuật: "Con chó con phá sản này tôi thấy quả là giống anh, anh chờ đi!" Nói xong, đặng đặng đặng, nhanh chân chạy, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Trần Thuật sửng sốt chốc lát, lại cười thêm năm phút trong gió rét mới nắm Bia mặc áo len hoa về nhà.
Ngày đó Trần Thuật nghiêm túc phê bình mẹ y, phi thường nghiêm túc, trước đó chưa từng có:
"Mẹ, con Bia này mẹ phải quản quản, hoặc là làm giải phẫu gì đó cho nó, quá không bớt lo, chớp mắt không thấy liền gây chuyện, hôm nay nếu không phải con phát hiện kịp thời, nó đã lĩnh cả con dâu về nhà cho mẹ rồi!"